Chương 58: Ám chỉ của cao nhân, ngươi hiểu không?
Cửu Vĩ Thiên Hồ độ kiếp thì chắc chắn bản thân sẽ bị trọng thương, dưới loại tình huống này các ngươi thế mà ngay cả cái bóng cũng không tìm được, ta cần các ngươi để làm gì?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng càng khó coi hơn.
Đúng lúc này, một con Ngưu yêu nhắm mắt tiến lên phía trước nói: "Đại vương, Cửu Vĩ Thiên Hồ hình như là bị người của Lâm Tiên đạo cung mang đi rồi."
"Cái gì? !"
Đôi mắt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng đột nhiên trầm xuống, tâm trạng bùng nổ ngay tại chỗ, tức giận tới toàn thân phát run, sát cơ thấu thể mà ra.
Sát cơ nồng nặc khiến đông đảo tiểu yêu bị dọa đến sợ vỡ mật, run lẩy bẩy nằm sấp trên mặt đất.
"Tuy nhiên đại vương, chúng ta phát hiện một con Lục Vũ Linh Hồ." Ngưu yêu vội vàng nói bổ sung.
"Ồ?" Bên trong đôi mắt của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng tỏa sáng lên.
Ngưu yêu tiếp tục nói: "Hơn nữa, Lục Vĩ Linh Hồ này hình như là muội muội của Cửu Vĩ Thiên Hồ."
Muội muội?
Trong đôi mắt của Ngân Nguyệt Yêu Hoàng bừng sáng lên, khóe miệng không thể không nở ra nụ cười mỉm.
Sở dĩ nó muốn bắt giữ Cửu Vĩ Thiên Hồ ngoại trừ bởi vì nó hóa hình ra còn có một cái nguyên nhân vô cùng quan trọng khác, đó chính là nó muốn biết bí mật của Cửu Vĩ Thiên Hồ!
Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà tu luyện thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, ở trong đó chắc chắn có điều bí ẩn nào đó!
Trong lần bắt ở ba năm về trước, rõ ràng bản thân Cửu Vĩ Thiên Hồ bị trọng thương, cách cái chết không còn xa nữa, thế mà đột nhiên khỏi mà không hiểu ra sao cả, hơn nữa huyết mạch còn chiếm được đề cao? Ở trong đó trăm phần trăm là bởi vì gặp được cơ duyên vô cùng lớn!
Nó có một loại cảm giác, một khi chính mình đạt được cơ duyên này thì cách thành tiên không còn xa như vậy!
Hiện tại Cửu Vĩ Thiên Hồ đã được Lâm Tiên đạo cung mang đi, tạm thời chỉ có thể gặp trở ngại, đi bắt muội muội của nàng ta vào tay cũng tốt, nói không chừng sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn!
Ánh mắt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng chớp chớp rất nhanh, nhìn chằm chằm vào Ngưu yêu ngưng trọng nói: "Lục Vĩ Linh Hồ ở đâu?"
"Bẩm đại vương, ngay ở trong một khu rừng cách nơi này không xa." Ngưu yêu vội vàng nói.
"Làm tốt!"
Ngân Nguyệt Yêu Hoàng hét lớn một tiếng, lãnh khốc nói: "Lần này, ta tự mình động thủ!"
Dứt lời, hai cánh sau lưng của hắn mở ra, lao vút lên trời, nhanh chóng nghĩ tới tới việc bay vào trong không trung, đằng sau hắn, vô số yêu quái hộ tống, trong lúc nhất thời yêu khí ngút trời, kinh dị tới dọa người.
Trong quán rượu kia ở Lạc Tiên thành, chỉ có một cái phòng còn có ánh sáng , ngọn đèn trong gió hơi chập chờn.
Diêu Mộng Cơ dùng tay chống cằm, còn đang nhìn chằm chằm vào đoạn lời nói kia của Lý Niệm Phàm, vẫn đang trầm tư suy nghĩ phân tích.
Ba ngày ba đêm, hắn không ngủ không nghỉ, thề phải ngộ ra được ám chỉ của cao nhân.
Cao nhân để ý tới duyên phận, chỉ có người tài nghe hiểu được ám chỉ của cao nhân thì mới xem như là người hữu duyên, mới có thể chiếm được thiện cảm của cao nhân!
Hắn mơ hồ cảm nhận được như sắp đụng chạm tới khía cạnh, thế nhưng vẫn cứ chỉ thiếu một bước bước vào cửa.
Đúng lúc này, trong lòng hắn có cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn lên khu rừng dưới màn đêm.
"A? Yêu khí thật nặng!"
Yêu khí như vậy thì chắc chắn là có đại yêu xuất động, không phải là Ngân Nguyệt Yêu Hoàng có hành động lớn nào chứ?
Chờ chút!
Ngân Nguyệt Yêu Hoàng?
Con ngươi Diêu Mộng Cơ bỗng nhiên co rụt lại, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, linh quang chợt hiện, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
Ta đã hiểu! Hóa ra thâm ý của cao nhân là ở chỗ này!
Ánh mắt của hắn càng lúc càng sáng.
"Ha ha ha, thì ra là thế, thì ra là như vậy!"
Diêu Mộng Cơ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cơ trí nhìn thấu mọi thứ được bộc lộ tất cả trong đôi mắt, cao thâm khó lường mà nói: "Ta đã đã hiểu!"
Tần Mạn Vân ở sát vách từ trong trạng thái tu luyện mở to mắt ra, vội vàng chạy tới.
"Sư tôn, ngươi thật sự đã lĩnh ngộ được ám chỉ của cao nhân rồi?" Tần Mạn Vân mong chờ mà hỏi.
"Mạn Vân a, bởi vậy có thể thấy được, cảnh giới của ngươi còn phải đợi đề cao a!"
Diêu Mộng Cơ khẽ gật đầu, dạy bảo với lời nói mang ý vị sâu xa, "Sau này thế nhưng là phải nhớ kỹ, ở khi chưa xác định đã lĩnh ngộ được ám chỉ của cao nhân hay chưa thì tuyệt đối không được mạo muội đi quấy rầy cao nhân! Cao nhân lấy thiên địa làm ván cờ, có thể được cao nhân chọn làm quân cờ thì đây là chuyện vô cùng may mắn, đây là tạo hóa ngập trời a!"
"Nhưng ... quân cờ cũng có thể trở thành quân bị bỏ rơi! Bởi vậy, chúng ta nhất định phải lĩnh ngộ mỗi một cái ám chỉ của cao nhân, phải thể hiện ra giá trị của mình cho cao nhân nhìn thấy! Vị thư sinh kia chỉ muốn làm một con tiểu tốt, nhưng chúng ta không thể như vậy, chúng ta xem như làm quân cờ thì cũng phải làm quân cờ quan trọng nhất trong tay cao nhân!"
Trên mặt của hắn đầy vẻ đắc ý, ví von chính mình thành quân cờ mà tuyệt không cảm thấy uất ức một chút nào, ngược lại còn tràn đầy sự nhiệt tình.
Hắn đi tới một bước này, sớm đã nhìn thấu quá nhiều thứ, cũng hiểu rõ quá nhiều thứ, có thể trở thành quân cờ của đại lão một phương thì đây sẽ là chuyện xấu sao?
Không phải! Mà là một chuyện vô cùng tuyệt vời!
Tần Mạn Vân thỉnh giáo một cách khiêm tốn, "Còn xin sư tôn dạy ta!"
"Ngươi cẩn thận mà xem câu nói này của cao nhân." Diêu Mộng Cơ mở miệng nói: "Cao nhân có thể chia làm hai bộ phận, một cái là nửa bộ phận trước, 'Gần đây luôn có người tu tiên độn quang bay tới bay lui ở gần đây khiến cho ta không cách nào đi ra ngoài' đây là thử thách đầu tiên, chúng ta đã giúp cao nhân giải quyết rắc rối này, nhưng quan trọng nhất là nửa câu sau, đây là một loại thử thách ẩn tàng rất quan trọng!"
Nửa câu sau của cao nhân là ...'Đi lên núi đi săn thì càng không thể nào, các ngươi có thể giúp ta đi hỏi thăm một chút đây là có chuyện gì hay không?'
Lên núi đi săn?
Hỏi thăm một chút đây là có chuyện gì?
Tê ——
Tần Mạn Vân như là được rót tri thức vào đầu, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà.
Hiểu!
Ta cũng hiểu!
Hỏi thăm một chút đây là có chuyện gì? Không phải là bởi vì Ngân Nguyệt Yêu Hoang truyền bá tin tức của Cửu Vĩ Thiên Hồ ra ngoài mà dẫn tới sao!
Cao nhân tự nhiên sẽ biết nguyên nhân, hắn cái họi là hỏi thăm một chút, thật ra thì chính là muốn kiếm chỉ Ngân Nguyệt Yêu Hoàng a!
Về phần lên núi đi săn? Cao nhân đi săn khả năng chỉ đi săn con mồi bình thường sao? Con mồi này dĩ nhiên chính là Ngân Nguyệt Yêu Hoàng!
Đúng, Ngân Nguyệt Yêu Hoàng không biết sống chết đi mạo phạm cao nhân, cao nhân làm sao có thể bỏ qua cho nó?
Làm sao mà ta lại không nghĩ tới? Thiếu chút nữa thì bỏ qua ám chỉ quan trọng như vậy của cao nhân.
Tần Mạn Vân thầm may mắn không thôi, hóa ra giết Ngân Nguyệt Yêu Hoàng mới là thử thách lớn nhất mà cao nhân an bài, nếu như bỏ qua vậy cơ duyên kia chỉ sợ cũng chấm dứt, nguy hiểm thật.
"Ta đã nói rồi, nhiệm vụ cao nhân an bài làm sao có thể đơn giản như vậy, hóa ra mấu chốt là ở chỗ này!" Diêu Mộng Cơ thở phào nhẹ nhõm, đã hiểu được ám chỉ của cao nhân vậy chuyện phải làm tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.
Ngân Nguyệt Yêu Hoàng xưng bá xưng vương ở vùng này hơn bốn ngàn năm, tu vi ngút trời, địa vị ở Yêu giới tương đương với địa vị của Diêu Mộng Cơ ở bên trong những người tu tiên.
Đại yêu như thế này, ở Yêu giới hô mưa gọi giá, chưa từng có người nào dám đi trêu chọc.
Nhưng nó đã đắc tội với cao nhân vậy thì chắc chắn không thể tồn tại tiếp được!
Cao nhân khinh thường chẳng thèm tự mình động thủ tiêu diệt nó, nhưng ta bản thân là quân cờ quan trọng nhất của cao nhân, chính là người chia sẻ với cao nhân!
Trong mắt Diêu Mộng Cơ lóe lên vẻ nghiêm túc!
Ha ha, đắc tội cao nhân vậy mà còn dám gióng trống khua chiêng hành động như vậy, quả thực chính là chưa từng chết!
Chính sự tồn tại của gia hỏa đần độn tự tìm đường chết này mới sáng tạo ra cơ hội để cho ta có thể biểu hiện ở trước mặt cao nhân, chính mình thế nhưng nhất định phải nắm chắc, xử lý Ngân Nguyệt Yêu Hoàng tới sạch sẽ!
"Đi, theo ta đi ra ngoài diệt trừ Ngân Nguyệt Yêu Hoàng kia!"
Lập tức, Diêu Mộng Cơ cũng không lo nghỉ ngơi, lập tức mang theo Tần Mạn Vân lao thẳng vào trong rừng núi, bước lên lộ trình tiêu diệt Ngân Nguyệt Yêu Hoàng.