Chương 62: Liếm tới hết không còn gì
Lý Niệm Phàm dẫn theo Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân trở lại Tứ Hợp viện.
Tại cửa ra vào, Diêu Mộng Cơ đứng sừng sững thật lâu, không ngừng dò xét vào bộ câu đối kia, như thể bị mê hoặc, miệng hắn thỉnh thoảng thốt ra những câu cảm thán, điều này làm thỏa mãn cực lớn lòng hư vinh của Lý Niệm Phàm.
Lão nhân này trông lôi thôi, một bộ dáng phóng túng không bị trói buộc, nghĩ không ra vẫn là rất biết hàng!
Lúc này, Tiểu Bạch đã mở cửa ra, "Chủ nhân, hoan nghênh về nhà."
Diêu Mộng Cơ bị giật này cả mình, cố gắng giả bộ giữ sự bình tĩnh vuốt râu một cái, mở miệng nói: "Lý công tử, ta nghe Mạn Vân nói, khí linh này tên là Tiểu Bạch?"
Được rồi, ngươi nói khí linh thì là khí linh đi.
Lý Niệm Phàm cũng lười giải thích, gật đầu nói: "Đúng gọi là Tiểu Bạch, thật ra thì cũng chỉ có thể giúp ta mở cửa ra, làm một chút việc nhà."
Làm việc nhà?
Khóe mắt Diêu Mộng Cơ hơi run rẩy.
Nếu như ngươi tặng cho ta, có tin ta coi nó trở thành giống như bà ngoại mà cúng bái hay không?
Lý Niệm Phàm nhấc chân bước vào Tứ Hợp viện, cười nói: "Đi vào ngồi một chút đi."
Diêu lão hít sâu một hơi, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, lúc này mới bước vào bên trong.
Cho dù là như thế, ở ngay khi bước vào trong, nhịp thở của hắn vẫn dồn dập, hai mắt tỏa ánh sáng.
Quả nhiên đúng như những gì mà đồ nhi của mình miêu tả, nơi này khắp nơi đều có bảo bối, quan trọng nhất là, những thứ này được vô số người coi là bảo bối quý giá thế mà lại được trưng bày ở các nơi một cách tùy tiện như vậy, đánh vào thị giác của người ta như vậy thì ai mà chịu nổi a.
Tuy nhiên, lông mày của hắn đột nhiên vẩy một cái, không hiểu ra sao cả sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh.
Thiên Tâm cầm vốn nằm yên tĩnh trong không gian giới chỉ của hắn giống như cảm ứng được tồn tại vô cùng kinh khủng nào đó, tiếng đàn run lên, dây đàn thế mà bắt đầu rung động một cách điên cuồng, loại cảm giác này giống như là người đang phát run vậy.
Ngụy Tiên khí mặc dù không có khí linh, nhưng cũng đã sinh ra một chút tâm trí, hiển nhiên đang sợ hãi một thứ gì đó ở nơi này.
Diêu Mộng Cơ vội vàng trấn an Thiên Tâm cầm một phen, ánh mắt quét qua trong sân, con ngươi lại đột nhiên co rụt lại.
Ở bên trái sân được bố trí một chiếc ghế dài bằng đá, trên đó trưng bày một chiếc cổ cầm.
Thân cổ cầm giống như dùng một loại gỗ khô không rõ nguồn gốc, cũng không đều đặn mà ngoằn ngoèo như một con rắn, có thể thấy rõ dấu vết của năm tháng ở trên đó, trên đó có bảy sợi dây đàn, màu sắc của từng sợi đều không giống nhau, trông rất kỳ lạ.
Diêu Mộng Cơ kìm lòng không được nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, hắn chìm đắm vào Cầm đạo ngàn năm, đưa mắt là có thể nhìn ra, cổ cầm này rất không tầm thường!
Trong cái sân này đầy rẫy, ngay cả rác rưởi cũng là bảo vật hiếm có, một chiếc cổ cầm làm sao có thể là phàm phẩm? Nói là Tiên khí chỉ sợ cũng hạ thấp đi.
Khó trách Thiên Tâm cầm sẽ có phản ứng lớn tới như vậy, khoảng cách chênh lệch giữa hai bên thực sự là rất lớn, giống như phàm nhân gặp tiên nhân vậy, tự nhiên biết kính nể.
Càng quan sát kỹ, càng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức tang thương đập vào mặt, như là cự thú Hồng Hoang, muốn thôn phệ chính mình.
Tiên khí không cho phép mạo phạm!
Diêu Mộng Cơ vội vàng thu hồi ánh mắt, không còn dám nhìn.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười khiêm tốn, nói với Lý Niệm Phàm: "Lý công tử, đồ đệ nói ngài thích ăn một loại đồ ăn vặt gọi là thạch, hôm nay ta cố ý mang tới cho công tử."
Hắn luôn luôn giữ cho mình tỉnh táo lấy quy củ của cao nhân, bởi vậy không có nói tên là Huyền Băng dịch ngàn năm, hơn nữa ... nghĩ tới nói thành Thạch ngược lại càng có thể tăng thêm cảm giác thân thiết cho cao nhân.
"Ồ?" Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, không thể không mở miệng nói: "Các ngươi cũng quá khách khí đi."
Thượng đạo, Thái Thượng đạo!
Lần trước mình cũng chỉ thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới người ta thật ghi tạc trong lòng, hơn nữa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã cố ý mang tới, quá biết làm người, nghĩ tới lão nhân này ở trong giới tu tiên chắc chắn là một người khéo léo a.
Diêu Mộng Cơ nhìn ra Lý Niệm Phàm vui vẻ, trong lòng lập tức cao hứng, cổ tay vung lên, một hòn non bộ nhỏ xuất hiện ở trong sân, phối hợp với dòng suối ở bên cạnh chảy qua, ngược lại là có chút ý họa tình thơ.
Hòn non bộ hiện ra màu phỉ thúy, dưới ánh nắng mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, cực kỳ xinh đẹp.
Lý Niệm Phàm nghi ngờ nói: "Đây là?"
Diêu Mộng Cơ nói lời giải thích: "Lý công tử, thạch chính là thứ này sản xuất ra."
"Thì ra là thế." Lý Niệm Phàm bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ không ra người ta thế mà ngay cả máy móc sản xuất thạch cũng chuyển tới, phần tâm ý này quả thực là để cho người ta cảm động.
Hắn nhìn chằm chằm vào hòn non bộ kia, đã thấy đỉnh của nó có hình nón ngược, trên đó đã treo nửa giọt thạch, nhưng còn chưa có nhỏ xuống.
Hòn non bộ này không biết dựa vào cái gì mà có thể sản xuất ra thạch liên tục không ngừng.
Sau khi Lý Niệm Phàm đánh giá thứ mới lạ này một phen, cười nói: "Cũng là thứ đồ chơi có ý tứ, vậy ta liền nhận."
Lần trước hắn đã nếm qua thạch, phát hiện ngoài mùi vị không tệ ra, trên người cũng không có biến hóa gì, bởi vậy hắn mới cảm thấy thạch này đối với người tu tiên mà nói hẳn không tính là bảo bối gì.
Dù sao, chính mình một kẻ phàm nhân, nếu thật là thiên tài địa bảo thì cũng không đến nỗi ngay cả phản ứng gì cũng không có.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, chính mình căn bản là không cách nào tu luyện, người tu tiên không có khả năng ngốc tới đưa thiên tài địa bảo cho chính mình đi, đưa cũng là vô dụng mà thôi.
Cũng bởi vậy mà Lý Niệm Phàm không có từ chối đã nhận, dù sao tốt xấu gì cũng là một phần tâm ý của người ta.
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân thì lộ ra thần sắc quả là thế.
Bảo bối bực này ở trong miệng của Lý công tử chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi có ý tứ mà thôi, nếu như không phải bởi vì Lý công tử đúng thích ăn thạch, đoán chừng cũng chẳng thèm để mắt tới đi.
Mặt mũi Diêu Mộng Cơ tràn đầy vui vẻ nói: "Lý công tử thích là tốt rồi."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, cảm thấy kỳ lạ mà nói: "Thạch trên này làm sao một mực không rơi xuống? Ta còn muốn nếm thử đây này."
Diêu Mộng Cơ vội vàng mở miệng giải thích: "Lý công tử có chỗ không biết, nó cần mười năm..."
Tuy nhiên hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy hòn giả sơn kia "Tích đáp tích đáp..." mười giọt thạch liên tục rơi xuống.
Con ngươi Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đều nhìn tới ngây người, khẽ há to miệng lên, đầu óc vang lên ù ù.
Tình huống này là như thế nào? Huyền Băng ngàn năm, ngươi thay đổi, ngươi trước kia cũng không phải như vậy!
Hai mắt Lý Niệm Phàm thì sáng lên, cười ha ha nói: "Có ý tứ, hóa ra cũng cần điều khiển bằng âm thanh, không tệ, không tệ."
Hắn nghĩ tới bóng đèn và cái bật lửa, hai món đồ chơi này cũng là điều khiển bằng âm thanh, vô cùng thuận tiện.
Hắn đối với hòn giả sơn tiếp tục nói: "Lại tới mười giọt đi."
"Tích đáp tí tách."
Lại là mười giọt nhanh chóng rơi xuống, không mang theo một chút do dự nào.
Diêu Mộng Cơ cảm thấy đầu óc của mình có chút đau nhức, hốc mắt hắn đỏ bừng lên, giống như nhận lấy ủy khuất lớn lao, có xúc động muốn khóc.
Huyền Băng ngàn năm, ngươi được lắm đây!
Ta liếm ngươi hơn ngàn năm, ngươi cách mười năm mới chịu nhả ra một giọt Huyền Băng dịch ngàn năm cho ta, lần này tốt rồi, gặp cao nhân thì vội vàng hấp tấp làm chó liếm cho người ta đi.
Thái độ cố chấp kia của ngươi đâu rồi?
Lý Niệm Phàm nhìn về phía Diêu Mộng Cơ, "Đúng rồi, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì?"
Diêu Mộng Cơ cười nói: "Không có ... không có gì, ta vừa rồi đang muốn nói cho Lý công tử thứ đồ chơi này dựa vào âm thanh ... điều khiển bằng âm thanh đây này."