Chương 91: Thắng thiên bán tử
Cái nhìn này làm bộ óc của hắn lập tức rung động ầm ầm, hai chữ thiên địa trên bàn cờ như là dòng nước xoáy kéo tất cả suy nghĩ của hắn vào đó.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải là người nghề đối với Kỳ đạo, lập tức hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần của mình.
Vào lúc này, hình tượng mà hắn nhìn thấy khác với những người khác, không còn là thế giới trên bàn cờ nữa mà bàn cờ dường như được phóng to ra vô hạn, phóng ra toàn bộ thế giới, cuối cùng bàn cờ này thật bao trùm cả thế giới vào trong đó.
Thế giới này quá lớn quá lớn, lớn tới hắn làm kỳ thủ cũng không biết nên ra tay như thế nào.
Loại cảm giác này giống như là một người bình thường, đột nhiên tiếp quản một quốc gia, căn bản không biết nên quản lý như thế nào.
Rầm rầm rầm!
Một cỗ đạo vận cuồn cuộn vô biên đánh thẳng vào hắn, gần như muốn nhấn chìm hắn vậy, để hắn trực tiếp từ bỏ.
Đây chính là thiên địa đại thế sao?
Lấy thiên địa làm cờ, sẽ phải chịu tới thiên địa đại thế vô biên tác động tới.
Nếu như đạo vận bản thân không đủ, trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói!
Thiên Diễn đạo nhân trong lòng lập tức sợ hãi, lại vừa hưng phấn, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào ván cờ, giống như đang tìm kiếm chỗ hạ thủ.
Đây là cao nhân đang cho ta một cái kỳ ngộ, cái này với ta mà nói là cơ duyên cực kỳ lớn trong thiên địa này, chính mình nhất định phải nắm bắt cho tốt!
Cuối cùng, ánh mắt của hắn hiện ra vẻ chắc chắn, hạ cờ rơi vào vị trí trung tâm nhất của bàn cờ!
"Cộc!"
Theo quân cờ màu trắng rơi xuống, trên bàn cờ giống như lóe sáng lên những quầng sáng.
Lý Niệm Phàm nhìn vào Thiên Diễn đạo nhân, không thể không nở ra nụ cười mỉm.
Từ thủ pháp cầm cờ và đánh cờ tới xem, Thiên Diễn đạo nhân quả thực tinh thông Kỳ đạo, thủ pháp ổn định mà lão luyện, không giống mấy người trước đó, ngay cả quân cờ cũng không cầm vững, càng không biết nên hạ thủ như thế nào.
Chỉ có điều, xét theo nước cờ mà hắn đi thì lại quá hung hăng, khả năng bởi vì đây là lần đầu tiên đánh cờ với chính mình, bởi vì quá cao hứng mà dẫn tới.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, tay cầm quân cờ đen, "Tạch" một tiếng hạ xuống.
Lại là rơi vào vị trí góc trái trên cùng!
Con ngươi Thiên Diễn đạo nhân hơi co rụt lại, trong lòng nổi sóng dâng trào không ngừng, dường như nhìn thấy thiên địa đại thế xuất hiện biến hóa theo, hắn có một loại ảo giác hắn trở thành một kỳ thủ đang cùng cao nhân lấy thiên địa làm cờ tiến hành đánh cờ, khuấy động thiên hạ đại thế!
Loại cảm giác này gần như muốn đển hắn bay lên.
"Cộc cộc cộc "
Lý Niệm Phàm và Thiên Diễn đạo nhân không ngừng hạ cờ, tiếng hạ cờ phát ra tỏ ra vô cùng thanh thúy ở bên trong sân này.
Lâm Mộ Phong và Tôn Thiên Sơn ở một bên yên tĩnh đảm nhiệm làm khán giả.
Bọn họ nhìn vào Thiên Diễn đạo nhân, trong mắt lộ ra biểu tình vô cùng hâm mộ.
Với tư cách làm khán giả, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức trên người Thiên Diễn đạo nhân đang biến hóa, quanh thân có đạo vận lưu chuyển không gián đoạn, khí tức càng ngày càng như ẩn như hiện, đây quả thực là đang được đạo vận tẩy lễ, cơ duyên như vậy quả thực có thể so lớn bằng trời a!
Đồ đần đều biết, cao nhân đây rõ ràng chính là đang chỉ điểm Thiên Diễn đạo nhân a!
Trên thực tế, Lý Niệm Phàm đúng là đang chỉ điểm hắn.
Từ lúc bắt đầu chơi cờ, Lý Niệm Phàm phát hiện, kỹ năng chơi cờ của Thiên Diễn đạo nhân chỉ có thể xem như là nhập môn, khả năng cũng chỉ đạt tới tiêu chuẩn của Đát Kỷ sau khi được mình hướng dẫn chơi kia.
Nếu như hắn không nhường nhịn thì căn bản không bao lâu đã bị hắn đánh bại, nhưng sâu trong nội tâm của hắn lại quả thực có chút không nỡ.
Tuy nói kỹ năng chơi cờ của Thiên Diễn đạo nhân và Đát Kỷ không kém bao nhiêu, nhưng Đát Kỷ kia là dựa vào ván cờ chính mình cho nàng mà mạnh mẽ nâng lên, trình độ linh hoạt còn quá thấp, Thiên Diễn đạo nhân thì lại khác, hắn là thật sự biết hạ cờ, trưởng thành cũng rất nhanh.
Bởi vậy, Lý Niệm Phàm thường cố tình thực hiện một vài nước đi sai, để Thiên Diễn đọa nhân có thể gặp được đường sống trong chỗ chết, một lần nữa mở ra sinh cơ, mà hắn cũng xác thực không để cho Lý Niệm Phàm phải thất vọng, trưởng thành rất nhanh, để Lý Niệm Phạmk hơi có chút đã.
Sau gần nửa canh giờ, quân cờ trắng trong tay Thiên Diễn đạo nhân hạ xuống, khẽ thở dài một tiếng nói: "Lý công tử, ta thua."
"Thắng bại là chuyện thường binh gia, đánh cờ mà thôi, vui vẻ là được rồi." Lý Niệm Phàm cười nói.
Cao nhân chính là cao nhân, lấy thiên địa làm ván cờ, thế mà chỉ để giúp vui.
Thiên Diễn đạo nhân đứng dậy, cung kính đối với Lý Niệm Phàm nói: "Đa tạ Lý công tử chỉ điểm để cho ta được lợi rất nhiều, từ nay ta nguyện làm đồ đệ của Lý công tử!"
"Không được, tuyệt đối không được!"
Lý Niệm Phàm vội vàng đứng lên, ngăn cản Thiên Diễn đạo nhân, cười khổ nói: "Ngươi là người tu tiên, đánh cờ chỉ là nghề phụ, làm sao ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ?"
Lão nhân này thật sự chính là ham mê cờ tới nghiện rồi, đánh cờ mà thôi, thế mà muốn bái chính mình làm thầy.
Tuy rằng thu một người tu tiên làm đồ đệ cảm giác này sẽ rất thoải mái, nhưng là đối phương dù sao cũng là người tu tiên a, hơn nữa sống không biết bao nhiêu năm, Lý Niệm Phàm thật đúng là không biết nên thu như thế nào.
Nhớ rõ trong những tiểu thuyết ở kiếp trước kia, thường xuyên thấy rất nhiều cao thủ tuyệt thế bị ấn tượng bởi một khía cạnh nào đó của nhân vật chính, sau đó bắt đầu đi theo nhân vật chính bán mạng, tuy rằng trông rất thoải mái, nhưng lúc thật xảy ra trên người mình thì thật đúng là cảm thấy một chút trống rỗng.
Bên trong đôi mắt của Thiên Diễn đạo nhân hiện lên một chút vẻ bi thương, ai, cao nhân đây là chướng mắt với ngộ tính của mình a.
Cũng đúng, chính mình có tư cách gì làm đệ tử cao nhân?
Hắn có chút thấp thỏm, mong đợi hỏi: "Vậy, vậy sau này ta có thể tới đánh cờ với Lý công tử không?"
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, thuận miệng nói: "Tự nhiên có thể, ta đang lo tìm không thấy đối thủ đây này."
"Đa tạ." Thiên Diễn đạo nhân lập tức vui vẻ lên, tuy nhiên sau đó hắn lại có chút ngượng ngùng nói: "Chỉ là tài đánh cờ của ta thấp, cần Lý công tử nhường rất nhiều ..."
"Không sao, kỹ năng chơi cờ vốn cũng không phải là một sớm một chiều có thể thành." Lý Niệm Phàm khoát tay áo, đột nhiên nói: "Nói tới, ta nhớ được còn có một cố sự liên quan tới chơi cờ."
"Xin hỏi Lý công tử là cố sự gì?" Thiên Diễn đạo nhân làm ra hình dáng xin rửa tai lắng nghe.
Lâm Mộ Phong và Tôn Thiên Sơn cũng dựng lỗ tai lên, lộ ra vẻ chờ mong.
Thứ mà cao nhân kể tuyệt đối không tầm thường.
Lý Niệm Phầm thấy dáng vẻ của bọn họ nghiêm túc như vậy, chỉ có thể tiếp tục nói: "Đã từng có một người như vậy, mặc dù chỉ là phàm nhân, nhưng hắn không phục vận mệnh của mình bị người khác khống chế, cho nên một mình tiến vào rừng sâu núi hoang, tìm được thiên cũng cùng chơi cờ, cuối cùng xem sinh mệnh của mình như một quân cờ cuối cùng rơi vào trên bàn cờ!"
Chuyện vốn dài lắm, hắn cũng lười kể, chỉ nói khái quát sơ sơ.
Tuy nhiên, xem như thế cũng vẫn để cho ba người Lâm Mộ Phong phải tê cả da đầu, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà!
Lý Niệm Phàm tuy rằng nói là kể cố sự, nhưng là, trừ khi bọn họ là kẻ ngu, họ sẽ không bao giờ coi đây chỉ là một cố sự!
Hẳn là, cố sự này giống với Tây Du ký, là cố sự của bản tân cao nhân? Hoặc là cố sự mà cao nhân từng chứng kiến?
Không cam tâm vận mệnh của mình bị người khác khống chế, ý tứ không phải là không cam tâm làm quân cờ sao?
Mà tìm tới thiên, cùng đánh cờ, thậm chí không tiếc lấy ra sinh mệnh của mình, đây là từ quân cờ biến thành kỳ thủ (người chơi cờ), phải có khí phách cỡ nào mới có thể làm được a!
Cực kỳ quan trọng chính là, đối phương thế mà chỉ là phàm nhân!
Đây là nhân vật kinh thiên động địa cỡ nào a, thật sự là rất không thể tưởng tượng nổi!
"Kết quả cuối cùng thì sao?" Thiên Diễn đạo nhân không thể không đứng người lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Niệm Phàm, bởi vì căng thẳng, trong giọng nói thế mà cũng mang theo vẻ run rẩy.
Lý Niệm Phàm gằn từng chữ một: "Thắng thiên bán tử!"