Chương 92: Đạo lý huyền diệu trong lời nói của Lý công tử
Thắng thiên bán tử?
Ầm!
Bốn chữ ngắn ngủi, lại giống như tiếng sấm vang vọng bên tai, để đầu óc ba người Lâm Mộ Phong nỏ vang ầm ầm, đứng bất động tại chỗ.
Trong đầu của bọn họ không ngừng lặp đi lặp lại "Thắng thiên bán tử" bốn chữ, toàn thân cũng không thể không nổi lên một lớp da gà.
Đây chính là thiên a!
Thắng được thiên là khái niệm gì.
Cố sự này căn bản không cần kể tường tận, vẻn vẹn bốn chữ này, nảo bọn họ đã bổ ra vô số hình ảnh.
Tu sĩ chúng ta vốn là không cam lòng sự tồn tại của vận mệnh, từ lúc bắt đầu thời khắc tu luyện chính là đấu với thiên!
Hiện tại con đường tiên phàm bị đoạn tuyệt, không có hy vọng thành tiên, đánh cược với tính mạng của mình thì có làm sao?
Thắng thiên bán tử, thắng thiên bán tử! (Kiểu như là thắng thiên nửa bước!)
Đây là điều mà tất cả các tu sĩ không dám nghĩ tới, nhưng lại rất hay nghĩ tới?
Tại thời điểm này, họ đã dành sự ngưỡng mộ vô không gì sánh nổi đối với các nhân vật trong câu chuyện của Lý Niệm Phàm, nhân vật bực này, tám thành là nhân vật cùng một cái thời đại với Lý công tử đi, tuyệt đối cũng là cấp bậc đại lão!
Ánh mắt của Thiên Diễn đạo nhân càng là mất đi tiêu cự, đứng ở nơi đó như mất hồn mất vía, có cảm giác như tìm kiếm trong trăm ngàn người, cuối cùng thìm thấy được thần tượng.
Cảm xúc của hắn dao động không ngừng, hơi thở gấp gáp, cũng là đánh cờ, mình liệu có thể thắng thiên bán tử?
Thật lâu sau, Lâm Mộ Phong púc này mới cảm khái nói: "Nhân vật bên trong cố sự này quả nhiên để cho người ta phải vì đó mà thán phục."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, lần đầu tiên khi hắn nghe câu chuyện này hắn cũng bị chấn động, câu chuyện không phải về một loại thần thông hay đạo lý nào đó, mà là một loại tinh thần!
Loại tinh thần này mặc kệ đặt ở thế giới nào cũng sẽ không thụt lùi!
Hắn nhìn sắc trời một chút, mở miệng nói: "Sắc trời đã không còn sớm, không bằng ba vị ở lại cùng nhau ăn cơm?"
Trong lòng Lâm Mộ Phong và Tôn Thiên Sơn vui mừng, đang định chuẩn bị mở miệng đáp ứng, tuyệt đối không nghĩ tới Thiên Diễn đạo nhân còn nhanh hơn so với bọn họ, "Không được, chúng ta không quấy rầy Lý công tử nữa a."
Lâm Mộ Phong và Tôn Thiên Sơn chỉ cảm thấy một ngụm máu giấu ở ngực, thiếu chút nữa thì phun ngay ra ngoài.
Bọn họ đều nhìn vào Thiên Diễn đạo nhân, ánh mắt phức tạp tới cực điểm.
Đồ thiểu năng trí tuệ, đồ con gà, đồng đội như heo a!
Ngươi có biết Lý công tử ăn là những thứ gì sao?
Ngươi biết đây là cơ duyên lớn cỡ nào sao?
Ngươi biết vừa rồi ngươi mới làm ra một chuyện ngu xuẩn tới cỡ nào không?
Nếu như không phải Lý công tử đang ở đây, bọn họ thật muốn tách đầu của Thiên Diễn đạo nhân ra xem trong đó có gì.
"Xác định không ở lại?" Lý Niệm Phàm tiếp tục mời ở lại.
"Ách ... cái này, cái này, chúng ta ..." Bộ não Lâm Mộ Phong đang vận chuyển nhanh chóng, tổ chức lấy ngôn ngữ, cắn răng một cái, đang chuẩn bị mặt dạn mày dày tranh thủ thời gian đáp ứng.
Lại nghe thấy Thiên Diễn đạo nhân lại mở miệng nói, "Lý công tử, không thể, hôm nay đã quấy rầy công tử lâu rồi."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "A, vậy thì thôi."
Khuôn mặt của Lâm Mộ Phong và Tôn Thiên Sơn đều cứng ngắc lại, chỉ có thể đứng lên nói: "Ha ha, Lý công tử, vậy chúng ta xin cáo từ."
Thiên Diễn đạo nhân đây là phá hỏng đường đi của bọn hắn a, đã không cách nào thay đổi.
"Ừm, không tiễn."
...
Đi ra Tứ Hợp viện, sắc mặt của Lâm Mộ Phong và Tôn Thiên Sơn lập tức âm trầm xuống, tràn ngập u oán nhìn vào Thiên Diễn đạo nhân, lập tức để Thiên Diễn đạo nhân cảm thấy giống như không chỗ dung thân.
"Sao vậy?" Thiên Diễn đạo nhân không thể không hỏi.
"Trước đó ta làm sao không phát hiện, ngươi chính là đầu heo! Lý công tử là người như thế nào, ăn vào sẽ là những thứ gì? Ta mặt dạn mày dày đợi cho tới bây giờ là vì cái gì, chính là hy vọng có thể nếm đồ ăn của tiên nhân a, nguyện vọng nho nhỏ như thế, bây giờ đều bị ngươi làm hỏng!" Lâm Mộ Phong có thể nói là u oán tới cực điểm, như là hạt đầu rơi vãi, lốp bốp nói một tràng cho Thiên Diễn đạo nhân nghe.
Tôn Thiên Sơn sắp khóc, "Lần trước ta chỉ là ăn một chút canh thừa, lần này còn tưởng rằng có thể ăn bữa ăn chính, mất rồi!"
"Xin lỗi." Thiên Diễn đạo nhân vô cùng áy náy mở miệng nói.
Dừng lại một chút hắn tiếp tục nói: "Ta chỉ luôn cảm thấy bên trong lời nói của Lý công tử có ẩn chứa thâm ý gì đó, nhưng lại giống như ngắm hoa trong màn sương, chỉ thiếu một bước là bước vào cửa, nhưng nghĩ mãi mà hkông hiểu lúc này mới vội vàng nói lời cào."
"Có thâm ý?" Lông mày của Lâm Mộ Phong và Tôn Thiên Sơn nhíu lại, lập tức rơi vào trầm tư.
Bọn họ từ sau khi tiến vào viện, một mực duy trì lòng kính sợ, nghe cố sự của Lý Niệm Phàm, mặc dù cảm thấy rất rung động, cũng không có suy nghĩ kỹ càng.
Bây giờ, được Thiên Diễn đạo nhân nhắc nhở, quả tim của Lâm Mộ Phong lập tức nhảy lên một cái.
Chính mình làm sao lại quên đi điều này?
Mỗi câu nói của Lý công tử đều có huyền cơ, huống chi lần này còn cố ý nói tới một cái cố sự cho chúng ta, tuyệt đối có ám chỉ!
Nhất định phải suy nghĩ cho cẩn thận một chút.
Bỗng nhiên, con ngươi của Tôn Thiên Sơn bỗng nhiên co rụt lại, kính nể nói: "Lý công tử có phải là muốn bắt chước người bên trong cố sự, thắng thiên bán tử hay không?"
Tê ——
Lâm Mộ Phong và Thiên Diễn đạo nhân cùng hít vào một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt kinh sợ tới xuất hiện mồ hôi lạnh cả người.
Khả năng này ... rất lớn!
Sau khi hết khiếp sợ, Lâm Mộ Phong lại run giọng nói: "Nếu đúng là như vậy, vậy ý tứ của Lý công tử có phải là muốn chúng ta làm quân cờ trong tay hắn đi đánh cờ với thiên hay không!"
Bên trong cố sự, người kia dùng tính mạng của mình làm một quân cờ sau cùng, có thể thắng thiên bán tử vậy Lý công tử tự nhiên cũng sẽ lựa chọn quân cờ!
Sở dĩ hắn run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi mà là kích động!
Đánh cờ với thiên, chỉ nghĩ thôi cũng làm nhiệt huyết của người ta sôi trào.
Hắn biết sức mình, đời này không thể nào làm tới đánh cờ với thiên, nhưng là ... nếu như làm quân cờ của Lý công tử, vậy không phải tương đương với gia nhập hàng ngũ đánh cờ với thiên sao? Xem như chỉ là quân cờ, đó cũng là quân cờ quang vinh!
Đây chính là vinh dự cao nhất của mình a!
Trên mặt Tôn Thiên Sơn cũng đầy vẻ kích động, kinh hỉ nói: "Nói như vậy, Lý công tử đây là ... công nhận thân phận quân cờ của chúng ta?"
"Tám thành không sai." Lâm Mộ Phong trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Rất có thể nhiệm vụ thu hồi tủ lạnh của chúng ta nhận được sự tán thành của cao nhân, chúng ta mới có tư cách trở thành quân cờ, đây xem như là thông qua khảo nghiệm."
Tôn Thiên Sơn cười ha ha nói: "Ha ha ha, quá tốt rồi, như vậy chúng ta xem như là người của cao nhân."
Lâm Mộ Phong lập tức ngưng trọng nói: "Nhớ lấy không được kiêu ngạo tự mãn, quân cờ mà thôi, quân cờ của Lý công tử làm sao có thể chỉ có chúng ta, sau này chúng ta càng phải biểu hiện tốt hơn mới được."
"Lời này rất đúng!" Tôn Thiên Sơn và Thiên Diễn đạo nhân đều gật đầu đồng ý.
Tôn Thiên Sơn và Lâm Mộ Phong chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần, chỉ có điều, lông mày của Thiên Diễn đạo nhân lại càng nhăn càng sâu, nỉ non, "Ta vẫn cảm thấy chính mình không để ý tới cái gì?"
Lâm Mộ Phong cười nhắc nhở: "Mỗi câu nói của cao nhân đều sẽ có huyền cơ, ngươi không ngại thì nhớ lại mỗi một câu nói của cao nhân, nói không chừng có thể phát hiện gì đó."
Thiên Diễn đạo nhân hít sâu một cái, đại não vận chuyển, bắt đầu cố gắng nhớ lại mỗi một chữ mỗi một câu nói mà cao nhân nói ra.
Khi hắn tái hiện lại lúc cao nhân từ chối thu mình làm đồ đệ, trên mặt không thể không hiện ra vẻ bi thương một lần nữa.
Tuy nhiên ngay sau đó, trong đầu hắn linh quang chợt hiện, trong mắt đột nhiên xuyên suốt sáng ngời.
Lời nói cự tuyệt của Lý Niệm Phàm lại vang lên ở đáy lòng của hắn một lần nữa, "Ngươi là người tu tiên, đánh cờ chỉ là nghề phụ, làm sao ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ?"