Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 94: Ta nhổ vào! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Chương 94: Ta nhổ vào! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Màn đêm buông xuống.
Hôm nay rừng núi muốn yên tĩnh hơn rất nhiều so với mọi ngày, giống như tiếng của những yêu ma quỷ quái kia không hẹn mà đều im lặng lại.
Lý Niệm Phàm hơi có chút ngạc nhiên, tuy nhiên cũng không có để ý, chuẩn bị làm một giấc ngủ ngon.
Theo thời gian trôi qua, bóng đêm càng đậm.
Đát Kỷ từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng cúi đầu vào căn phòng của Lý Niệm Phàm, thầm nghĩ trong lòng: "Chủ nhân, tối nay chính Đát Kỷ sẽ chia sẻ những lo lắng với ngài!"
Nàng ta ngước mắt lên nhìn vầng trăng tròn sáng trên bầu trời, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi Tứ Hợp viện.
...
Ở sâu trong rừng, ở đây mọc nhiều bụi cây rậm rạp, nhưng địa hình xung quanh lại bị lõm về phía trung tâm, tạo thành một thung lũng tự nhiên rộng lớn.
Ở trung tâm của thung lũng, nơi này chỉ phát sáng trong vòng một ngàn dặm, giọng nói trò chuyện huyên náo, truyền ra tiếng huyên náo và tiếng cười to.
Đi tới gần quan sát, đã thấy vô số yêu quái mặc dù là thần người nhưng trên đầu lại là đầu của các loại động vật, đang tiến hành tụ tập.
Cũng có một số yêu quái nhỏ vẫn duy trì lấy bản thể của mình, cũng không nguyện ý biến thành hình thái nửa người nửa yêu.
Ví dụ như, Lục Vĩ Linh Hồ.
Lúc này, nàng ta ở bên trong rất nhiều yêu quái hỗn tạp, thân hình nhỏ bé của nàng ta nhảy nhanh theo một thân cây lớn, nhanh chóng leo lên thân cây.
Từ trên cây nhìn xuống, có thể thấy được vô số yêu quái giống như thủy triều, đang di chuyển tập trung về một chỗ, nào là bay trên trời nào là bò trên mặt đất, còn có leo trèo trên cây, lít nha lít nhít, đâu đâu cũng thấy.
Tiểu hồ ly lập tức bị dọa tới toàn thân hơi rụt lại, bộ lông thuần màu trắng đều đang run lẩy bẩy.
Nó nhìn vào viên ngọc bội đeo trên cổ của mình một chút, bên trong đôi mắt nhỏ tràn đầy vẻ thấp thỏm, "Làm sao bây giờ? Nhiều yêu quái như vậy, ta làm sao có thể đánh thắng được a? Tỷ tỷ nói cái ngọc bội này có thể bảo vệ chính mình cũng không biết là thật hay là giả."
Đúng lúc này, một con mãng xà yêu màu xanh cớ trườn tới bên cạnh nàng, lạnh lùng mà nói: "Tiểu hồ lý, đi sang chỗ khác, chỗ này được ta chiếm rồi!"
Cái đuôi của Lục Vĩ Linh Hồ lập tức dựng lên, nghiêng đầu sang chỗ khác nhe răng trọn mắt nhìn vào con mãng xà yêu kia.
Mãng xà yêu thò ra thụt vào cái lưỡi rắn, đều rắn ngẩng lên thật cao, không có ý tốt nói: "Ngươi nhìn cái gì?"
Lỗ tai tiểu hồ ly đang dựng thẳng lập tức cụp xuống, hừ hừ, "Đi thì đi."
Nó từ trên cây nhảy xuống, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn đi vào trong đống yêu quái chen lên phía trước.
Ầm ầm!
Đột nhiên một tiếng ầm vang, cả vùng đất rung động một trận.
Đã thấy một con Dã Trư tinh (Lợn rừng) da đen từ trên trời hạ xuống, đứng ở giữa đám quái vật, trên cái bụng to lớn mang theo một cái đầu heo, hai cái răng nanh to lớn nhô lên, lóe ra sự sắc bén, con mắt nhỏ bé quét mắt nhìn toàn trường một phen.
"Lão Trư ta năm đó là quân sư đệ nhất dưới trước Ngân Nguyệt Yêu Hoàng, hôm nay mọi người từ khắp nơi chạy về đây, chúng yêu tề tụ, đơn giản chính là vì vị trí Yêu Hoàng! Theo quy củ cũ, lấy thực lực tới nói chuyện, lựa chọn Yêu Hoàng mới, mọi người ở chỗ này cùng nhau làm chứng!"
Vô số yêu quái cùng hô vang lên, "Yêu Hoàng, Yêu Hoàng..."
"Rống!"
Hổ khiếu sơn lâm!
Gió mạnh đột nhiên nổi lên, cây cối xung quanh thi nhau bị thổi tới cong cả thân cây.
Thế mà có thể lấn át tiếng la hét của lỹ yêu.
"Vị trí Yêu Hoàng, tính ta vào!" Một con Hổ yêu chậm rãi từ bên trong đám yêu quái đi ra, ánh mắt liếc nhìn toàn trường, bên trong mắt hổ tràn đầy vẻ bá đạo.
Không ít yêu quái đều rụt đầu lại, hiển nhiên vừa kính vừa sợ đối với con Hổ yêu này.
"Tự nhiên cũng phải tính thêm ta vào!" Một con Sư Tử tinh cũng đi ra, ánh mắt nhìn thẳng đối mặt với Hổ yêu.
Ngay sau đó, một con Hùng yêu (gấu) đen như mực cũng bước từng bước dài mà đi ra, "Còn có ta!"
Cảnh tượng náo động ồn ào trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.
Một gấu, một hổ, một sư tử, ba con yêu quái này đều có thân thể rất to lớn, quanh thân phát tán ra uy thế để chúng yêu đều giống như ve sầu ngủ đông.
Chờ đợi thật lâu, vẫn như cũ không có yêu quái nào khác đứng ra.
Trư Yêu rất biết lấy giọng hét lớn: "Còn có yêu nào muốn đứng ra không?"
"Không cần chờ, vùng này ngoại trừ ba chúng ta ra thì còn ai có tư cách tranh cử vị trí Yêu Hoàng?" Hổ yêu cười lạnh, "Tranh thủ thời gian bắt đầu đi!"
"Còn, còn có ... ta."
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi yêu.
"Ừm?"
Mắt hổ của Hổ yêu trợn lên một cái, ánh mắt lập tức rơi vào trên thân ảnh nho nhỏ màu trắng kia, sau đó phát ra một tiếng cười nhạo, "Hóa ra là một con Lục Vĩ Linh Hồ."
Nó bước từng bước một đi tới trước mặt Lục Vĩ Linh Hồ, bộc phát ra một tiếng cười to, "Tiểu hồ ly, ngươi ngay cả cái đuôi thứ bảy còn chưa mọc đủ a, chờ dài đủ rồi nói sau!"
Tỷ tỷ thế nhưng là cố ý dặn dò, ta không được mất bình tĩnh!
Lục Vĩ Linh Hồ cắn răng, cố ý nhảy tới trên một tảng đá lớn, sáu cái đuôi đều chấn động, mở miệng nói: "Vị trí Yêu Hoàng, ta muốn!"
Nàng ta cố gắng để cho giọng nói của mình cất cánh cao, nhưng không có chút lực sát thương nào, ngược lại trông có vẻ ngây ngô.
"Phốc, ha ha ha —— "
Lập tức, yêu quái xung quanh cười vang lên, tạo ra một làn sóng chế giễu.
Đôi mắt Hổ yêu khẽ híp lại một cái, và cái đầu khổng lồ của nó nghiêng qua, chỉ cái đầu thôi cũng đã to bằng cả Lục Vĩ Linh Hồ rồi.
Nói ra lời chế giễu: "Tiểu hồ lý dáng dấp ngươi ngược lại là rất đáng yêu, hay là chờ ta làm tới Yêu Hoàng nạp ngươi vào làm Yêu phi của ta a."
Ai ngờ, Lục Vĩ Linh Hồ xù lông ngay tại chỗ.
"Ta nhổ vào! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!" Nàng ta nổi giận không chịu nổi, gần như là không nghĩ ngợi chút nào, giơ cái mông lên hướng về phía Hổ yêu thả ra một quả pháo không khí.
Khuôn mặt Hổ yêu ở ngay gần đó, trên đó còn mang theo vẻ chế giễu, ăn nguyên một quả pháo không khí này vào mặt, khiến cho lông hổ trên mặt đều bị thổi tới hơi rung nhẹ.
Nét mặt của Hổ yêu lập tức rơi vào trạng thái ngây dại.
Pháo không khí mặc dù không có lực sát thương gì, nhưng trực tiếp phóng một đống sỉ nhục vào trên mặt nó.
"Ngươi muốn chết!"
Sắc mặt của Hổ yêu lập tức âm trầm tới cực điểm, Yêu lực tràn ngập toàn thân, bên trong ánh mắt đầy vẻ bạo ngược.
Giơ một trảo lên vỗ về phía Lục Vĩ Linh Hồ.
Thân thể Lục Vĩ Linh Hồ nhẹ nhàng nhảy lên, khéo léo lanh lợi tránh thoát công kích của Hổ yêu, chạy thoát về phía xa.
Ầm ầm!
Tảng đá Lục Vĩ Linh Hồ vừa mới đứng ở đó lập tức bị hổ trảo vỗ thành bột mịn.
Hổ yêu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lục Vĩ Linh Hồ đang chạy trốn, con ngươi màu da cam hơi co rụt vào, răng nanh từ bên trong miệng nhe ra, có nước bọt rơi xuống.
Miệng của nó khẽ há ra, lập tức có từng lưỡi đao gió bắt về phía Lục Vĩ Linh Hồ/
Xuy xuy ——
Cây cối xung quanh trong nháy mắt bị lưỡi đao gió cắt bỏ.
Đông đảo yêu quái thi nhau tránh né, một số tiểu yêu xem náo nhiệt không né tránh kịp trực tiếp bỏ ra cái giá bằng cả mạng sống.
Trên khuôn mặt nhỏ của Lục Vĩ Linh Hồ đầy vẻ bối rối, dọa đến 'Chi chi' kêu to, chật vật tránh né lưỡi đao gió công kích.
"A." Trên mặt Hổ yêu hiện ra ra vẻ chế giễu, phất tay một cái, gió lớn đột nhiên tạo thành phản ứng ngược lại.
Lục Vĩ Linh Hồ chỉ cảm thấy mình đang đi ngược gió, lông trắng trên người bị thổi thành một đống hỗn độn, không chỉ nửa bước khó đi, thân thể còn đang không ngừng lùi về phía sau.
Cơn gió này càng lúc càng lớn, cuối cùng hình thành một lực hút cực mạnh, lôi kéo Lục Vĩ Linh Hồ về phía Hổ yêu.
"Đã không muốn làm Yêu phi của ta, vậy ta sẽ ăn ngươi!" Hổ yêu nhìn vào Lục Vĩ Linh Hồ càng ngày càng tới gần, lộ ra nụ cười dữ tợn, miệng to như chậu máu kia đã mở ra, đang đợi để nuốt tiểu hồ ly vào.
Lục Vĩ Linh Hồ lập tức bị dọa tới choáng váng, nước mắt lăn đều rơi xuống, cả kinh mà kêu lên không ngừng: "Ta không muốn bị ăn thịt đâu, tỷ tỷ, tỷ tỷ, cứu ta..."
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất