Chương 97: Ta là một công cụ chiếu sáng
Không bao lâu sau, Lý Niệm Phàm thu công mà đứng.
Nhìn về phía Đát Kỷ đứng ở cổng, không thể không hiếu kỳ nói: "Tiểu Đát Kỷ, ngươi đã đi đâu?"
Đát Kỷ nhẹ nhàng cười, khẽ nói: "Hôm trước ta nghe công tử nói đèn lồng còn thiếu nguồn phát sáng, đêm qua đột nhiên ta có ý tưởng, cố ý đi tìm một vòng, cuối cùng tìm được một cái nguồn phát sáng."
Với cử chỉ và lời nói như vậy, lập tức làm hai con tiểu yêu đom đóm kia kinh ngạc, gần như không thể tin được vào sự thật trước mắt.
Tình huống này là như thế nào?
Đây thật là Cửu Vĩ Thiên Hồ của buổi tối ngày hôm qua sao?
Bọn chúng thế nào cũng không nghĩ tới, Cửu Vĩ Thiên Hồ lạnh giá bá khí và kiêu ngạo kia thế mà lại có một mặt dịu dàng như nước như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy nghe thấy thì có đánh chết bọn chúng cũng sẽ không tin tưởng.
Đây rõ ràng chính là hai người khác nhau a!
Thế mà có thể hàng phục Cửu Vĩ Thiên Hồ, chủ nhân của nàng tới cùng là thần thánh phương nào a.
Hai con tiểu yêu cùng lúc đưa ánh mắt rơi vào trên người Lý Niệm Phàm, phát hiện bất kể thăm dò như thế nào, người trước mặt này hoàn toàn chỉ là một phàm nhân.
Xem ra đúng như lời Yêu Hoàng nói, chủ nhân của nàng rất thích thân phận làm phàm nhân.
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, hiếu kỳ nói: "Ồ? Là lấy cái gì làm nguồn sáng?"
Đát Kỷ giơ cái túi trong tay lên, có chút tranh công cười nói: "Chính là cái này, đom đóm."
"Đom đóm?" Đôi mắt Lý Niệm Phàm sáng lên, lập tức cười ha hả nói: "Có sáng tạo, nhanh cho ta xem một chút."
Đát Kỷ đưa cái túi trong tay cho Lý Niệm Phàm, từ bên ngoài nhìn vào có thể trông thấy bên trong có rât snhiều điểm sáng đang bay mua qua lại, điểm sáng nhấp nháy cực kỳ sáng.
Đát Kỷ tiếp tục nói: "Công tử, thể trạng những đom đóm này cũng không nhỏ, hơn nữa đều vô cùng thông minh, thậm chí có thể mệnh lệnh bọn chúng điều tiết độ sáng của chúng."
"Còn có thể khống chế bằng âm thanh?" Hai mắt Lý Niệm Phàm sáng lên, đồ vật của giới tu tiên quả nhiên khác với bình thường, thế mà mọi thứ đều có thể khống chế bằng âm thanh.
Hắn trầm ngâm một lát, thử nói: "Cho độ sáng sáng hơn đi!"
Mắt trần có thể thấy được, ánh sáng trong túi rõ ràng sáng hơn.
"Được, được được!" Lý Niệm Phàm càng xem càng hài lòng, gật đầu không ngừng.
Hắn nhìn vào Đát Kỷ, nội tâm không thể không có chút cảm động.
Chỉ vì chính mình nói ra một câu nói trong lúc vô tình, nàng ta chẳng những nghĩ ra phương pháp giải quyết giúp cho mình, hơn nữa còn dám một thân một mình tiến vào trong rừng tìm được nhiều đom đóm như vậy.
Xem như ở kiếp trước, muốn bắt được nhiều đom đóm như vậy cũng tương đối khó, huống chi đây là ở thế giới tu tiên.
Mình thật là may mắn lớn khi có thể rước về nhà một nữ tử kết hợp giữa sắc đẹp và đức hạnh như vậy, quả thực là vô cùng may mắn a.
Tuy nhiên, một nữ tử yếu đuối, lại dám hành động một thân một mình trong khu rừng vào buổi tối, quả thực là đang lấy chính tính mạng của mình ra trêu đùa.
"Lần sau không cho phép như vậy, quá quy hiểm!" Lý Niệm Phàm cố ý trầm mặt xuống, mở miệng nói lớn giọng.
Chủ nhân đây là đang quan tâm ta sao?
Đúng, chủ nhân chắc chắn là biết chuyện ta trợ giúp muội muội đi tranh vị trí Yêu Hoàng, lo lắng ta rơi vào sự bao vây của đông đảo yêu quái.
Trong lòng Đát Kỷ đầy ngọt ngào, cúi đầu thấp xuống, nhẹ nhàng nói khẽ: "Vâng."
Trông thấy dáng vẻ của Đát Kỷ như vậy, Lý Niệm Phàm lập tức mềm lòng, mở miệng nói: "Món quà này ta rất thích, có lòng rồi."
Khuôn mặt Đát Kỷ hiện ra vẻ vui mừng, đôi mắt cười tới híp lại, "Đây là chuyện Đát Kỷ nên làm."
Hai con tiểu yêu đom đóm thấy vậy mà choáng váng, Cửu Vĩ Thiên Hồ này liếm láp (nịnh bợ) quá rõ ràng, khí thế Yêu Hoàng của ngươi đâu!!!
Thấy ánh mắt của Lý Niệm Phàm nhìn về phía mình, trong lòng hai con tiểu yêu đom đóm lập tức xiết chặt lại, cố gắng để cho mình trông bình thường, bay lẫn vào trong đông đảo đom đóm, "Ta chỉ là một con đom đóm bình thường, ta chỉ là một cái công cụ chiếu sáng không có tình cảm."
Lý Niệm Phàm cầm cái túi, đi tới bên cạnh đèn lồng, bỏ tất cả đom đóm trong túi vào.
Lập tức, đèn lồng màu đỏ chót tỏa ra ánh sáng, chữ Phúc màu vàng cũng lóe ra ánh sáng nhạt.
Ánh sáng mà đom đóm phát ra không làm cho Lý Niệm Phàm phải thất vọng, không chỉ có linh tính hơn so với đèn lồng bình thường rất nhiều mà độ sáng cũng cao hơn.
Về phần hai con tiểu yêu kia, lúc đầu còn có chút tò mò Lý Niệm Phàm đến tột cùng là đại lão cấp bậc gì, nhưng ở trong chớp mắt khi tiến vào cái đèn lồng kia, phần tò mò này trong nháy mắt biến mất không còn hình bóng, thay vào đó là một cỗ kính nể nồng đậm tới cực điểm.
Mới vừa tiến vào đèn lồng, bọn chúng cũng cảm nhận được mọi thứ mà chúng có đều gắn liền với chiếc đèn lồng này, cả hai đã trở thành một phần không thể tách rời, dường như sinh ra chính là nguồn sáng của chiếc đèn lồng này vậy.
"Cái này, cái này, cái này. . ."
Bọn chúng đều trợn tròn hai mắt lên, bên trong đôi mắt tràn ngập thần sắc kinh hãi tới cực điểm.
Đây gần như tương đương với trực tiếp thay đổi quy tắc trong thiên địa!
Thủ đoạn thế này quả thực trước nay chưa từng nghe thấy chứ đừng nói là nhìn thấy, thật khủng khiếp!
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, trong đầu không thể không nhớ tới những gì Đát Kỷ đã nói, tạo hóa này sẽ thay đổi cả đời của mình.
Quả thực thay đổi cuộc đời của mình, nhưng cái tạo hóa này là ... để cho chúng biến thành một cái đèn lồng?
Hình như có chút hố a!
Bọn chúng cam chịu ở lại bên trong cái khung đèn lồng này, cúi đầu và cảm thấy thất vọng.
Đúng lúc này, đôi mắt của một con tiểu yêu trong đó hiện ra một chút kinh ngạc, nó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào khung đèn lồng trước mặt một chút, không thể không phồng cái mũi của mình lên áp sát tới, hít một hơi.
Ông!
Đầu của nó choáng váng một trận, nhưng lại cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, giống như đột nhiên thông suốt, đầu óc trở nên sáng sủa lên.
Động vật bình thường thành yêu, bước đầu tiên chính là sinh ra linh trí, sau đó chính là lấy linh trí làm cơ sở, bắt đầu thôi diễn phương pháp tu luyện để cho mình càng ngày càng mạnh, cuối cùng thành đại yêu.
Tuy rằng nó đã sinh ra linh trí, nhưng phương pháp tu luyện nghĩ ra chỉ là phương pháp thô thiển nhất, trên thực tế, ngay cả tiểu yêu cũng không tính, nhưng ở ngay vào trong chớp mắt vừa rồi, nó lại có ý tưởng mới, một loại phương pháp tu luyện dần dần hình thành bắt đầu từ từ hiển hiện lên ở trong đầu nó!
"Cây trúc này..."
Nó khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn vào cây trúc ở trước mặt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
"Sao vậy?" Một con tiểu yêu còn lại tò mò hỏi.
"Vừa rồi ta ngửi cây trúc này một cái, sau đó ... sau đó thì nghĩ ra một loại phương pháp tu luyện."
"Cái gì? Ngươi đang nằm mơ sao!" Tiểu yêu còn lại khó có thể tin nhìn vào nó, "Điều này sao có thể?"
Nó không hề nghĩ ngợi, lập tức ngẩng đầu lên cũng tiến tới gần cây trúc, dùng sức khẽ hít một cái.
Ngay sau đó, thân thể của nó cũng lắc lư một trận, ở lúc mở mắt ra, trong con mắt cũng đã bị một cỗ kinh ngạc lấp đầy, mà ngay cả ánh sáng trên người cũng giống như đèn flash đang nhấp nháy liên tục, trông rất không bình tĩnh.
Tại sao có thể như vậy?
Nó nhìn vào cây trúc kia, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn, toàn thân là giáp vậy mà giống như nổi lên một lớp da gà, lập tức kích động lại có loại sợ hãi không hiểu vì sao.
Rốt cuộc là thần vật gì mà lại có thể dung dưỡng linh trí, giúp ngộ đạo!
Lại nhìn vào những con đom đóm khác trong đèn lồng, có thể thấy rõ ràng, đám đom đóm này đã có sự khác biệt rất lớn so với trước đó, trong mắt của bọn chúng mơ hồ đang nhấp nháy ra ánh sáng, đây chính là tiêu chí cho việc sắp mở ra linh trí!