Chương 98: Làm một cái đèn đom đóm đủ tiêu chuẩn
Tê ——
Hai con tiểu yêu cùng lúc hít sâu vào một ngụm khí lạnh, đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được sự kinh hãi muốn chết trong đôi mắt của đối phương.
Có người thế mà lại lấy thần vật như thế này ... ra để mà làm thành đèn lồng?
Không thể tin nổi, khó mà có thể tưởng tượng ra nổi!
Quả tim bé nhỏ của bọn chúng nhảy bịch bịch liên tục, vào lúc này, bọn chúng đột nhiên cảm thấy, làm nguồn sáng của đèn lồng thật ra thì cũng rất tốt.
Ngay sau đó, bọn chúng nhìn vào những con đom đóm còn lại, bên trong đôi mắt không thể không lộ ra vẻ gấp gáp.
Dựa vào loại tình huống này, không bao lâu nữa, những con đom đóm này có thể sinh ra linh trí, nếu như hai chúng nó không cố gắng thì rất dễ dàng sẽ bị con khác vượt qua, địa vị đầu lĩnh của đám đom đóm này của chính mình sẽ xem như khó giữ được!
Tu luyện!
Vừa đúng có phương pháp tu luyện mới, nhất định phải tu luyện nhanh hơn!
Bọn chúng không dám lười biếng, lập tức bắt đầu vận chuyển linh lực.
Tuy nhiên ngay sau đó, bọn chúng lại ngây dại cả người một lần nữa, toàn bộ trùng đều có chút mộng, thật giống như bị một cái bánh rất lớn nào đó nện choáng, đầu cũng cảm thấy chóng mặt.
Linh khí nơi này thật sự là ...
Nhiều lắm, quá nồng nặc rồi!
Cái này khiến tốc độ tu luyện của bọn chúng biến đổi quá nhanh quá nhanh!
Thậm chí bọn chúng cảm thấy chỉ cần hơi hít vào một cái đã sánh bằng một ngày tu luyện trong những ngày trước đó!
Đây là tốc độ thần tiên gì?
Tốc độ như thế, thậm chí để bọn chúng không thể không dừng lại, không dám tu luyện.
"Trong cái ... cái đèn lồng này ... đến đến cùng còn có cái gì?"
Một con tiểu yêu trong đó run rẩy mở miệng mà nói, mọi thứ ở đây đều vượt qua sự nhận biết của nó, giống như người thường đi tới Thiên Cung vậy, kích động và sợ hãi cùng tồn tại, cảm giác linh hồn của mình cũng đang run sợ.
Con tiểu yêu còn lại cũng nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, khó nhọc nói: "Không ... không biết, tuy nhiên nghĩ tới vật liệu chắc chắn đều là vượt quá sự tưởng tượng!"
Bọn chúng bắt đầu thận trọng bay ở bên trong cái đèn lồng này, ánh mắt kính úy đánh giá mỗi một góc bên trong đèn lồng này.
Lúc nhìn qua những con đom đóm ở bên cạnh còn chưa mở linh trí kia, không thể không âm thầm hâm mộ: "Không biết gì thật đúng là hạnh phúc a! Các ngươi có thể tới nơi này, thật có thể so với cơ duyên to lớn a!"
Đúng lúc này, ánh mắt của bọn chúng đồng thời ngưng tụ và rơi vào phần nơi bộ phận ghép nối khung đèn lồng, chỗ đó giống như là lấy một cành liễu làm dây thừng mà buộc nối vào.
Khi đi tới gần, bản năng của bọn chúng cảm nhận được sự sợ hãi không tên, giống như cành liễu này là một tồn tại vô cùng kinh khủng, xem như chỉ là khí tức của cành liễu này cũng khiến bọn chúng không dám tới gần.
Đại lão!
Tuyệt đối là đại lão!
Bọn chúng không còn dám nhìn vào cành liễu, tiếp tục quan sát xung quanh.
Sau đó, chỉ còn lại phần dễ thấy nhất của chiếc đèn lồng, tấm vải đỏ dường như chỉ là tấm vải đỏ bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng là, khi ánh mắt bọn chúng rơi vào trên chữ Phúc ở trên vải đỏ.
Toàn bộ thân thể lại chấn động tới run rẩy, một cỗ cảm giác thâm thúy truyền đến, khiến cho đầu sưng phù, như sắp nổ tung.
Cái này giống như là nhìn thấy thứ vượt qua cảnh giới của chính mình vậy, như là con kiến hôi nhìn lên bầu trời thiếu chút nữa thi để tinh thần và thần thức lập tức tan vỡ.
Thật là đáng sợ!
Bên trong chữ này ẩn chứa ý nghĩa của đại đạo!
Bọn chúng vội vàng thu hồi ánh mắt, không còn dám nhìn loạn xung quanh nữa, mà là tìm một cái nơi không đáng chú ý, ở dưới trạng thái run rẩy lặng lẽ tiến vào trạng thái tu luyện.
Nhỏ yếu bất lực lại hèn mọn.
Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ ăn bữa sáng, may Trương đại nương tặng cho một rổ trứng gà, để bữa ăn vốn đạm bạc có nhiều thêm một chút thức ăn mặn, mỗi buổi sáng sớm ăn một quả trứng tráng tươi, lại ăn vào một miếng cháo hoa phối hợp với dưa muối, quả thực chính là một loại hưởng thụ.
Bữa sáng tuy rằng không cần phải nhiều, nhưng ngày nào cũng húp cháo thì cũng không phải biện pháp, nếu như lại có bánh mì và sữa bò phối hợp thì hoàn mỹ.
Đúng lúc này, Lý Niệm Phàm đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía cái đèn lồng cách đó không xa kia, hỏi: "Đúng rồi, đom đóm nên ăn cái gì?"
Thật không dễ dàng mới có được nguồn sáng hoàn mỹ như vậy, nếu như bị chết đói tổn thất thế nhưng là lớn lắm, hơn nữa dù sao chúng nó cũng đang tỏa sáng cho mình, chính mình cũng không thể bạc đãi chúng nó.
Đát Kỷ suy nghĩ một lát, không chắc chắn nói: "Hình như là ... hạt sương đi."
"Hạt sương?" Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, không thể không cười nói: "Ta chỉ biết là tiểu tiên nữ ăn hạt sương, hiện tại thế mà thêm một."
Hắn nhìn vào đèn lồng, mở miệng nói: "Cũng không biết có thể dùng nước cháo thay thế hay không."
Không bao lâu, hắn đưa một chút nước cháo vào đèn lồng, chuẩn bị thử xem một chút.
Khi nước cháo tiến vào trong đèn lồng, hai con tiểu yêu kia quả thực bị giật nảy cả mình, hiện tại bọn chúng giống như chim sợ cành cong, giống như tiểu tử nghèo tham quan nhà giàu, như ve sầu gặp phải mùa đông.
Trong mắt bọn chúng nhìn thấy chỉ là người phàm nhân kia đưa nước cháo vào thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó thì bắt đầu tò mò đánh giá nước cháo vừa đưa vào.
Đây là... Cháo sao?
So với hạt sương thì hơi trắng bệch và sền sệt, trên đó có đủ loại mùi thơm lạ lùng khiến trong lòng bọn chúng cảm thấy khao khát.
Rất muốn nếm thử.
Trước khi bọn chúng trở thành yêu, ăn vào đều là hạt sương, sau khi thành yêu, còn hăng hái nghĩ tới không phải rượu ngon thì không ăn.
Sâu trong đáy lòng đối với cháo mà phàm nhân ăn vẫn còn có chút ghét bỏ.
Tuy nhiên, cháo này thơm như vậy, hơn nữa còn là vị đại lão kia đưa tới, làm sao dám không ăn a.
Hay là trước tiên liếm thử một chút?
Bọn chúng chậm rãi bay tới, khẽ nhếch miệng, hướng về phía nước cháo màu sữa ngà kia mà tới gần.
Tê lạp.
Khẽ húp một ngụm rất nhỏ, lập tức, nước cháo chui vào trong khoang miệng, mùi thơm nồng đậm nở rộ ra ở bên trong vị giác, để toàn thân bọn chúng vì đó mà chấn động.
Ăn ngon, ăn quá ngon!
Sở dĩ bọn chúng ăn hạt sương, chính là cảm thấy hạt sương tinh khiết, đồng thời mang theo hương thơm nhàn nhạt và vị ngòn ngọt, hiện tại bọn chúng phát hiện, nước cháo này không biết tại sao lại có thể còn tinh khiết hơn so với hạt sương, hơn nữa ... mùi thơm thơm tới nổ tung, quả thực cả đời đom đóm khó quên.
Trên đời này thế mà có loại đồ ăn tuyệt vời như vậy!
Trong lòng bọn chúng có cảm giác thỏa mãn, xem ra có thể ăn được loại đồ ăn ngon này, bản thân cũng là một loại hạnh phúc, thân thể côn trùng hài lòng và thỏa mãn.
Tuy nhiên, còn không đợi bọn chúng thưởng thức cẩn thận, linh lực trong cơ thể lại bạo phát ầm ầm, như thể là ngọn núi lửa yên lặng thật lâu đột nhiên phun trào!
Nồng đậm tới cực điểm!
Ông!
Đồng thời, bọn chúng cảm thấy linh trí của mình lại một lần nữa đạt được mở mang ra, một cỗ cảm ngộ giống như nước thủy triều ép về phía chính mình mà tới, giống như muốn đưa đầu óc vốn không lớn kia của chúng nó nổ tung ra.
Sau đó, thân thể của bọn chúng cũng theo đó mà bắt đầu nở lớn.
Giọng nói của một con tiểu yêu trong đó cũng bắt đầu khàn khàn, giống như đang đau khổ chống đỡ, "Không được ta hình như muốn đột phá."
Một con khác cũng khổ sở nói: "Ta cũng vậy a!"
Trước kia chính mình nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đột phá mà không thể được, hôm nay thế mà lại muốn đột phá tùy tiện như vậy, chính mình lại phải liều mạng đè ép, quả thực giống như nằm mơ vậy.
"Ép ... Ép không được!" Thân thể của một con tiểu yêu đã bắt đầu phồng lên, vội vàng nói: "Không được biến lớn, tuyệt đối không được biến lớn, ta cần phải là một cái đèn đom đóm không có tình cảm, một khi biến lớn xem như tương đương với bại lộ."
"Đèn đom đóm, đèn đom đóm? Ta đã hiểu!"
Một con khác đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra, vội vàng nói: "Chúng ta nhanh tập trung tất cả lực lượng vào chỗ đuôi phát sáng, để làm một cái đèn đom đóm đủ tiêu chuẩn!"