Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 12


Cảnh đế không nghỉ chân nữa, cất bước đi vào: "Ở đây náo nhiệt nhỉ, có chuyện gì vui sao? Nói trẫn nghe thử xem nào."
 
Cảnh đế đột ngột xuất hiện khiến cho tiếng cười trong phòng lập tức dừng lại. Chỉ nháy mắt Thẩm Ngọc Quân đã phản ứng kịp, nhất thời vội vàng trở xoay người xuống tháp, bước lên hành lễ: "Hoàng thượng cát tường!"
 
Mọi người trong phòng cũng hồi phục lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống lễ bái: "Hoàng thượng cát tường!"

 
Cảnh đế rất hài lòng với hiệu quả mình tạo ra, xua xua tay: "Đứng lên hết đi."
 
Cảnh đế rất tự nhiên ngồi vào chỗ Thẩm Ngọc Quân mới vừa nằm, nương theo ánh đèn tỉ mỉ quan sát nàng. Không ngờ đúng là giống như Tiểu Lộ Tử nói, Thẩm Ngọc Quân sắc mặt hồng hào sáng rỡ, hơn nữa sau khi được sủng ái thoạt nhìn có tư vị hơn, vừa nãy ở điện Càn Nguyên cũng có chút hứng thú, hiện tại cảm giác này đã mãnh liệt hơn rồi.
 
Cảnh đế luôn không để bản thân chịu thiệt thòi bèn xua tay nói: "các ngươi lui xuống hết đi, ở đây có chủ tử các ngươi hầu hạ là được rồi."
 
"Vâng", tất cả cung nhân hành lễ rồi khom người rời đi.
 
Thẩm Ngọc Quân không ngờ Hoàng thượng lại đột nhiên giá lâm Thiêm Hi lâu, phòng Kính Sự cũng không thông báo tiếng nào, trong lòng cảm thấy thấp thỏm, rốt cuộc là Hoàng thượng đã đứng bên ngoài bao lâu.
 
Cung nhân của Thiêm Hi lâu hiện tại cũng đều rất sợ hãi, e là Hoàng thượng đã nghe được chuyện cười đùa ban nãy, Hoàng thượng có trị tội bọn họ hay không đây.
 

Lúc trong phòng chỉ còn hai người là Cảnh đế và Thẩm Ngọc Quân, Cảnh đế càng không chút kiêng kỵ quan sát Thẩm Ngọc Quân, nàng không phải là kiểu mỹ nhân khiến người ta động lòng, nhưng lại có khí chất rất đặc biệt, yên tĩnh thong dong, càng nhìn càng hợp mắt, chính là thuộc vào tuýp người dễ nhìn. Điều quan trọng nhất là, nàng an phận.
 

Thẩm Ngọc Quân biết Cảnh đế đang quan sát mình, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, nàng nhất thời sốt ruột không giữ được miệng mình: "Hoàng thượng có cần rửa mặt không ạ?"
 
Nói xong nàng cũng muốn nặn những lời này thành cá trân châu rồi nuốt vào bụng, đây không phải rõ ràng là muốn Hoàng thượng tắm rồi hãy ngủ sao?
 
Ngược lại Cảnh đế giữ vững được mình, trong đôi mắt phượng chứa ý cười càng lộ ra vẻ tà mị, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ái phi của trẫm là đang muốn trẫm, gấp gáp như vậy à!"
 
Thẩm Ngọc Quân đỏ mặt, nhưng vẫn giả vờ trấn định quỳ gối hành lễ nói: "Hoàng thượng là phu quân của tần thiếp, hầu hạ Hoàng thượng là việc tần thiếp phải tận sức, tần thiếp nào dám chậm trễ."
 
"Nàng thật hiểu chuyện," Cảnh đế luôn không muốn người khác sống yên ổn lên tiếng: "Nếu đã như vậy, ái phi còn ngớ ra làm gì, đến đây hầu hạ trẫm đi."
 
Thẩm Ngọc Quân thở phào nhẹ nhõm, chầm chậm bước tới hầu hạ Cảnh đế thay y phục. Người ta một lần hai lần sẽ trở nên thành thục, lần này Thẩm Ngọc Quân cũng không còn quá căng thẳng nữa. Cảnh đế cố ý ngồi yên trên giường, nhìn nàng luống cuống tay chân.
 
Thẩm Ngọc Quân vừa cởi ra thì hai gò má đã ửng đỏ, ngay cả cổ cũng nhiễm hồng.
 
Vì Thẩm Ngọc Quân dựa vào Cảnh đế, đêm nay Cảnh đế lại có hứng thú mãnh liệt hơn, cảm nhận được thân thể căng cứng, Cảnh đế bỗng chốc đứng dậy. Thẩm Ngọc Quân nhất thời không đề phòng, thân thể lảo đảo ngã ra phía sau, thắt lưng đột nhiên được một cánh tay có lực vội kéo trở lại.
 

Thẩm Ngọc Quân dựa vào lồng ngực Cảnh đế, trong lòng không ngừng oán trách bản thân. Cảnh đế ôm thân thể mềm mại thơm ngát trong ngực, lòng ham muốn Thẩm Ngọc Quân lập tức như lửa mạnh thêm dầu.
 
 "Hôn trẫm," Cảnh đế gằn từng chữ ra lệnh.
 
Tuy đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Ngọc Quân thị tẩm, nhưng dù sao cũng còn rất khẩn trương, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn trầm đục, giọng điệu như mệnh lệnh. Nàng bất tri bất giác làm theo giọng nói đó, chờ đến lúc nàng đưa đôi môi của mình đến mới chợt phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như là bị ứ máu, nàng muốn rút về nhưng đã không còn cơ hội.
 
Cảnh đế rất hài lòng với biểu hiện của Thẩm Ngọc Quân, đương nhiên hắn cũng nhận ra bình thường Thẩm Ngọc Quân xử sự đúng mực, nhưng chuyện trên giường còn rất lơ mơ, có điều thắng ở nhiệt tình.
 
Khi làn môi của Thẩm Ngọc Quân chạm vào môi mỏng của Cảnh đế, dường như Cảnh đế không chờ nổi nữa, lập tức chủ động đảo ngược quấn lấy nàng. Một lát sau, Thẩm Ngọc Quân có chút không chịu nổi muốn lui về phía sau. Cảnh đế nhận ra ý định của nàng liền nâng tay giữ đầu nàng lại, làm cho nàng càng gần mình hơn, bên tai vang lên tiếng "ưm... ưm..." của Thẩm Ngọc Quân.
 
Cảnh đế xoay người đặt Thẩm Ngọc Quân lên tháp, tay phải tháo thắt lưng của nàng.
 
Một canh giờ sau, Cảnh đế nằm nhoài trên người Thẩm Ngọc Quân thở dốc. Không thể phủ nhận một điều, ở trên người Thẩm Ngọc Quân hắn có thể đạt đến mức vui sướng tận cùng, đây là chuyện Cảnh đế chưa bao giờ có được.
 
Cảnh đế cảm thấy Thẩm Ngọc Quân dưới người mình hơi cứng nhắc, cho là nàng không thích chuyện vừa rồi nên có chút không vui, vừa động  người một cái, bên tai lập tức vang lên giọng nói yếu ớt nũng nịu còn xen chút khàn khàn sau khi kích tình: "Hoàng... Hoàng thượng, đừng... đừng mà, tần.. thiếp thật sự không được rồi."
 
Cảnh đế nghe xong chút khó chịu trong lòng lập tức biến mất, lại rất cao hứng, dù sao thì nam nhân thích nhất là nữ nhân của mình thừa nhận khả năng của bản thân.
 

Hắn cúi đầu tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Thẩm Ngọc Quân, phát hiện mặt nàng đỏ bừng, tâm tình Cảnh đế bỗng chốc tốt lên: "Ha ha ha... Được rồi, nàng cũng đừng ấm ức, hôm nay trẫm tha cho nàng." Nói xong còn nhéo nhéo bên hông nàng, nổi lên hứng thú xấu xa nói: "Ăn uống tốt như thế, sao ái phi lại không thêm được miếng thịt, không tăng chút khí lực nào vậy?"
 
Cảnh đế trêu chọc xong thì đứng dậy xuống tháp, lưu lại Thẩm Ngọc Quân với vẻ mặt buồn bực.
 
"Nàng định cứ nằm ăn vạ trên tháp chờ bọn họ đưa nước vào à?" Cảnh đế nói.
 
Thẩm Ngọc Quân vốn có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã nhận ra ý tứ trong lời nói của Cảnh đế, thì ra bọn họ vừa làm việc ngay trên tháp, hơn nữa còn có động tĩnh lớn như vậy! Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Ngọc Quân khó tiếp thu nổi, toàn thân lập tức đỏ bừng lên.
 
Cảnh đế đứng bên cạnh tháp nhìn Thẩm Ngọc Quân như một con tôm luộc chín thì trong lòng sung sướng vô cùng, hắn tiến lên ôm Thẩm Ngọc Quân đi vào nội thất. Thẩm Ngọc Quân cảm giác như mình có thể chết đi rồi, vì căn bản là nàng không có cách nào nhìn mặt người khác.
 
"Được rồi, nàng đừng co đầu rụt cổ nữa, bọn họ biết quy củ, nhanh lên giường che lại đi, Tiểu Lộ Tử sắp đưa nước vào rồi." Cảnh đế thật sự không muốn nhìn bộ dạng rùa đen của Thẩm Ngọc Quân nữa.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy lập tức lên giường che kín mít, trong lòng tự an ủi mình: "Mình là nữ nhân của Cảnh đế, chuyện trên giường vốn là đạo lý hiển nhiên, không có gì lớn lao cả, hơn nữa cung nhân cũng không dám bàn tán về Cảnh đế."
 
Rất nhanh Thẩm Ngọc Quân đã nghe được âm thanh, một lúc sau, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, bên tai truyền tới giọng nói của Cảnh dế: "Đi ra tắm rửa."
 
Tuy rằng toàn thân đều là mồ hôi nhớp nháp khó chịu, nhưng Thẩm Ngọc Quân cũng biết tắm rửa cùng Cảnh đế là một việc không sáng suốt, nàng bèn mở miệng nói: "Hoàng thượng vẫn nên tắm trước đi ạ, một lát nữa tần thiếp tắm sau."
 
Cảnh đế có chút bất mãn: "Lề mề cái gì, nhanh lên đi, thời gian không còn sớm, đêm nay nàng còn muốn ngủ không?" Cảnh đế biết Thẩm Ngọc Quân lo lắng điều gì, ý tứ sâu xa nói: "Đêm nay trẫm cũng hơi mệt, nhanh lên một chút, sáng mai trẫm còn phải dậy sớm tảo triều."
 
Thẩm Ngọc Quân ngẫm lại cũng đúng, sáng mai Hoàng thượng còn phải dậy thật sớm để lâm triều, nói vậy tối nay sẽ không tiếp tục, nàng không lề mề nữa, đứng dậy tắm rửa.
 

Vừa đến giờ mẹo Cảnh đế đã tỉnh, nhìn Thẩm Ngọc Quân đang ngủ bên cạnh có chút buồn cười, hắn cũng không muốn đánh thức nàng mà tự mình đứng dậy.
 
Lộ công công ở ngoài phòng nghe được âm thanh bên trong vội vàng đứng thẳng người, cẩn thận đẩy cửa đi vào hầu hạ.
 
Lộ công công thấy Cảnh đế thức dậy một mình, cũng không thấy Thẩm Uyển nghi đâu thì hơi ngây người, thầm nghĩ Thẩm Uyển nghi này đúng là một người lười, Hoàng thượng đã dậy rồi mà nàng còn ngủ, có còn muốn được sủng ái nữa không vậy?
 
Dưới sự hầu hạ của Lộ công công Cảnh đế đã xử lý xong rất nhanh, hắn vẫy lui cung nhân, xoay người đi đến bên giường. Cảnh đế nhìn Thẩm Ngọc Quân đang ngủ say lẩm bẩm: "Nàng thật thoải mái, không cần thỉnh an, còn có thể ăn no ngủ kĩ, lòng trẫm sao cứ cảm thấy bất bình nhỉ, nàng nói trẫm nên làm gì bây giờ?"
 
Cảnh đến nói xong thấy người trên giường vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
 
Cảnh đế vừa đi Thẩm Ngọc Quân lập tức mở mắt. Thật ra lúc Cảnh đế đứng dậy thì Thẩm Ngọc Quân đã tỉnh, dù sao từ nhỏ Thẩm Ngọc Quân đã tiếp nhận sự giáo dục dành cho một đại gia khuê tú, giấc ngủ luôn không sâu.
 
Thẩm Ngọc Quân thầm oán trách Cảnh đế: "Lời nói của nam nhân quả nhiên không đáng tin, cho dù người nam nhân đó là miệng vàng lời ngọc cũng vậy, tối hôm qua chính là một bài học đẫm máu!"
 
Tối hôm qua trong thùng tắm Cảnh đế nào có bỏ qua cho nàng, một mực đến giữa giờ sửu mới buông tha. Tối hôm qua Thẩm Ngọc Quân mất hết thể diện, khẽ khóc lóc cầu xin tha thứ, căn bản đều là vô dụng. Đến cuối cùng vẫn là Cảnh đế thỏa mãn mới bỏ qua cho nàng.
 
Bên đây Thẩm Ngọc Quân mệt mỏi rã rời, bên kia Cảnh đế tinh thần sảng khoái, thoải mái vô cùng!
 
Sau khi lâm triều, Cảnh đế nhìn đống tấu chương hôm nay trong điện Càn Nguyên, nói với Tiểu Lộ tử đang hầu hạ bên cạnh: "Ngươi đến hậu cung truyền ý chỉ của trẫm, Thẩm Uyển nghi đầy đủ đức dung, thông minh khiêm tốn lễ độ, rất được lòng trẫm, tấn làm Đức dung." Cảnh đế không thừa nhận là mình cố ý, hắn chỉ là không muốn thấy Thẩm Ngọc Quân an nhàn như vậy, phải tìm cho nàng chút việc vui để làm.

 


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất