Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 16



Thẩm Ngọc Quân còn chưa nói xong thì bên tai đã vang lên tiếng ngâm xướng: "Hoàng thượng giá lâm…"
 
Hoàng hậu dẫn các phi tần thỉnh an Hoàng thượng: "Hoàng thượng cát tường!"
 
Cảnh đế đi tới ngồi vào ghế chủ vị: "Bình thân, hôm nay có chuyện gì vậy, lại tụ tập với nhau thế này?"
 
Hoàng hậu còn chưa mở miệng, Diệp Tiệp dư đã tiến lên quỳ gối trước mặt Hoàng thượng: "Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp, nếu hôm nay thần thiếp vô ý thì e là sẽ không còn được gặp và hầu hạ Hoàng thượng nữa."
 
Diệp Tiệp dư khẽ khóc rấm rứt, nhìn càng thêm yếu ớt xinh đẹp, làm cho người ta thương tiếc.
 
Hoàng thượng nghe xong đầu tiên là nhìn về phía Hoàng hậu, Hoàng hậu hiểu ý, cũng không quanh co mà bẩm báo chuyện xảy ra hôm nay, dù sao thì có nhiều người biết nội tình như vậy, không thể thiên vị được.
 
"Ồ? Nói vậy là người của Thiêm Hi Lâu, Thẩm Đức dung nàng nói xem thế nào?"
 
Hoàng thượng nhìn Thẩm Ngọc Quân thì thấy nàng không có chút thấp thỏm nào. Cô gái nhỏ không tồi, hẳn là sẽ lo liệu được.
 
Thẩm Ngọc Quân tiến lên quỳ gối trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, trả lời: "Tần thiếp không biết nguyên nhân việc này, cũng không biết dụng tâm của Hồng Lăng. Ngày thường Hồng Lăng cũng không hầu hạ bên cạnh tần thiếp. Nếu Hoàng thượng và Hoàng hậu tin tưởng tần thiếp, có thể cho phép tần thiếp hỏi nàng ta mấy câu không ạ?"
 
Hoàng thượng không can thiệp gì, chỉ nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu cũng biết sự việc hôm nay không thể chấm dứt qua loa được, phải điều tra đến cùng: "Ngươi hỏi đi."
 
"Tạ ơn Hoàng thượng và Hoàng hậu thành toàn!"
 
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy đi đến bên cạnh Hồng Lăng rồi hỏi: "Ngươi họ tên là gì? Quê ở đâu?"
 
Hồng Lăng không phải là người ngu xuẩn, nàng ta biết hôm nay mình có chạy trời cũng không khỏi nắng, đành thành thật trả lời: "Nô tỳ họ Triệu, tên là Hồng Lăng, nhà ở Triệu Viễn."

 
Hồng Lăng nói xong, khóe mắt Thẩm Ngọc Quân nhìn thấy tay Tôn Quý tần rụt rụt lại, còn khóe miệng của Thiến Quý cơ ngồi cùng Tôn Quý tần lại hơi nhếch, hai mắt sáng lên.
 
"Trước đây ngươi làm việc ở đâu? Trong nhà còn những ai?" Thẩm Ngọc Quân tiếp tục hỏi.
 
"Trước khi đến chỗ của tiểu chủ nô tỳ là việc ở Thượng Y cục, trong nhà còn có phụ mẫu huynh đệ."
 
Lúc này Hồng Lăng đã rất khẩn trương, chỉ hy vọng đừng liên lụy đến người nhà.
 
"Người nhà ngươi đều ở Triệu Viễn sao?" Thẩm Ngọc Quân vẫn hỏi những chuyện không liên quan gì.
 
"Trên cơ bản đều ở Triệu Viễn."
 
"Ồ, trên cơ bản, vậy nói cách khác cũng không phải tất cả đều ở Triệu Viễn, vậy họ ở đâu?" Thẩm Ngọc Quân bám vào vấn đề này.
 
"Bẩm tiểu chủ, ở… ở…" Hồng Lăng có vẻ không chắc chắn, nhưng trong lòng đã có chút suy đoán.
 
"Ha ha… Muội muội đừng làm khó nàng ta nữa, nhìn dáng vẻ đáng thương này cũng không hỏi ra được cái gì có ích đâu," Thiến Quý cơ cười nói, sau đó nhìn về phía Hoàng thượng và Hoàng hậu nói: "Nhưng nói đến Triệu Viễn thần thiếp nhớ mang máng nguyên quán của Tôn Quý tần hình như cũng ở Triệu Viễn nhỉ? Nhà ngươi có họ Tôn không, nói không chừng có thể có thân thích với Tôn Quý tần đó?"
 
Thiến Quý cơ đã nhắc đến, lúc này trong lòng Thẩm Ngọc Quân thầm cảm ơn Thiến Quý cơ đã cắm một chân, dù sao nếu diễn kịch mà không có trợ diễn thì quả thật là khó mà diễn tiếp!
 
Xem ra nàng có thể suy xét giữ Tiểu Chiếu lại trong cung thêm mấy ngày, việc Thiến Quý cơ này, xem ra hắn làm không tệ.
 
Trong hậu cung này không có tình cảm gì đáng nói, Tôn Quý tần cũng xem như được sủng ái, có cơ hội đương nhiên mọi người sẽ không bỏ qua việc chèn ép Tôn Quý tần.
 

Hoàng hậu cũng giống như vậy, nếu như đặt Tôn Quý tần và Thẩm Ngọc Quân cùng nhau, Hoàng hậu sẽ càng vui hơn khi Tôn Quý tần gặp tai họa, dù sao thì căn cơ của Thẩm Ngọc Quân còn mỏng, sau này dễ đối phó hơn.
 
"Có chuyện như vậy à, Hồng Lăng, bây giờ ngươi ở đây khai báo đúng sự thật, hay là đến Thận Hình tư rồi nói?" Hoàng hậu nương nương không tốn thời gian nữa, dứt khoát tàn nhẫn. Ai cũng biết, vào Thận Hình tư, không có mấy người sống trở ra.
 
"Hoàng thượng, Hoàng hậu tha mạng, nô tỳ nhận tội... Nô tỳ nhận tội." Lúc này Hồng Lăng cũng sợ, nhưng trong lòng nàng vẫn hận, Thẩm Ngọc Quân chỉ là thứ hai, người nàng hận nhất là Tôn Quý tần. Thường ngày trông giống như tiên nữ, ai biết được nàng ta độc ác thế nào?
 
Hồng Lăng định kéo Tôn Quý tần xuống nước.
 
Tôn Quý tần thấy Hồng Lăng như vậy, biết quân cờ Hồng Lăng này đã bị phế, nói không cùng còn dẫn lửa thiêu thân.
 
"Phụ mẫu người thân của thần thiếp đểu ở kinh thành, tuy nói nguyên quán nhà mẹ ở Triệu Viễn, nhưng ở Triệu Viễn dường như không còn người nào nữa." Tôn Quý tần nói chen vào.
 
Hồng Lăng nghe Tôn Quý tần nói xong gương mặt bỗng chốc trắng bệch, môi run run.
 
"Phụ mẫu người thân của ngươi đều ở đó sao?" Lúc Thẩm Ngọc Quân nghe Tôn Quý tần nhắc đến phụ mẫu người nhà, cả người Hồng Lăng lập tức trở nên nao núng. Không phải trong thoại bản đã nói, thông thường người có quyền thế nếu muốn người khác nghe lời, đều phải biết nắm nhược điểm của người này để uy hiếp. Hiện giờ, dáng vẻ của Hồng Lăng như vậy, quả thực giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, giống thoại bản như đúc.
 
Hồng Lăng nghe vậy, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc Quân.
 
Thiến Quý cơ cũng không phải người ngu xuẩn, thấy Hồng Lăng như vậy cũng biết hôm nay nhất định phải đánh phủ đầu Tôn Quý tần, bèn thêm một cây đuốc: "Ngươi yên tâm, có Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương làm chủ, ở đây không ai dám làm càn, cứ nói hết những gì ngươi biết ra."
 
Thẩm Ngọc Quân liếc nhìn Thiến Quý cơ, trong lòng không khỏi suy nghĩ, quả nhiên là sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để chèn ép Tôn Quý tần. Nhưng mà, Thẩm Ngọc Quân muốn chính là người xem diễn không sợ đài cao giống như nàng ấy.
 
Hồng Lăng nhìn Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, lại nhìn Tôn Quý tần, thấy người này ngồi đó hiện lên sự vinh hoa, còn mình thì lại chật vật không chịu nổi, trong lòng trở nên vô cùng vặn vẹo. Cho dù có chết, nàng cũng phải kéo Tôn Quý tần chết cùng, cũng phải để nàng ta nếm thử tư vị mệnh của mình nằm trong tay người khác.
 
Tôn Quý tần thấy Hồng Lăng nhìn chằm chằm mình, sắc mặt cũng tối xuống, không tự chủ nắm chặt khăn gấm trong tay, xem ra hôm nay không dễ dàng gì rồi.

 
"Sắc mặt của muội muội sao lại không tốt thế kia?" Thiến Quý cơ nhìn dáng vẻ biến hóa của Tôn Quý tần, trong lòng tất nhiên là vui vẻ, dù sao cho tới nay Tôn Quý tần vẫn còn được chút sủng ái. Nhưng nàng coi thường nhất chính là dáng vẻ làm bộ làm tịch kia, ai mà không đọc qua mấy quyển sách chứ? Cứ giả vờ giả vịt như một đại nho đương thời vậy.
 
"Tỷ tỷ nhạy cảm quá rồi," Tôn Quý tần cảm thấy bốn bề nghênh địch, tình hình vô cùng không tốt.
 
Lúc này cuối cùng Hoàng thượng cũng mở miệng: "Nói đi."
 
Tôn Quý tần nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, mọi người đều biết hôm nay Tôn Quý tần khó mà vượt qua.
 
Hoàng thượng mở miệng đã cho thấy Hoàng thượng sẽ làm chủ, Hồng Lăng cũng không cố kỵ nữa, lần lượt nói ra: "Nhà nô tỳ mặc dù ở Triệu Viễn như từ nhỏ cũng không lớn lên ở đó. Năm nô tỳ sáu tuổi, nô tỳ được đưa đến Tôn phủ ở kinh thành để bồi dưỡng. Trong Tôn phủ còn có nhiều nữ hài cùng tộc cũng được tiếp nhận bồi dưỡng. Khi đó nô tỳ chỉ biết phải học thật giỏi mới có thể ăn ngon mặc ấm, không biết dụng ý của Tôn phủ. Mãi đến khi một tỷ tỷ trong tộc của nô tỳ được mười bốn tuổi bị điều đến tiền viện hầu hạ, nô tỳ mới biết những nữ hài được bồi dưỡng như nô tỳ đều là để sử dụng."
 
Hiện tại Tôn Quý tần hận không thể nhào tới kéo Hồng Lăng.
 
Mọi người trong điện nghe Hồng Lăng kể lại, sắc mặt cũng thay đổi, đây chính là bí mật gia tộc của Tôn gia.
 
"Dùng để làm gì?" Lúc này Thục phi cũng không nén được tức giận mở miệng hỏi.
 
Lúc này Hồng Lăng ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng thượng và Hoàng hậu nói: "Tôn gia bồi dưỡng nữ hài để tặng cho mỗi quan viên, chính là để đảm nhiệm vai trò Ám tử truyền tin tức, lại còn có thể mượn hơi của các quan viên đó.”
 
"Tiện nhân, ngươi lại dám ở đây ăn nói xằng bậy lừa gạt Hoàng thượng!" Tôn Quý tần nhào tới kéo đánh Hồng Lăng, nhưng bị Trúc Vân ở bên cạnh Thẩm Ngọc Quân cản lại.
 
Bên tai vang lên một tiếng "bang" thanh thúy, trong phút chốc mọi người trong điện đều nhìn chăm chú vào cây trâm ngọc rơi từ trên tay Tôn Quý tần xuống.
 
Lộ công công tiến lên nhặt cây trâm ngọc lăn trên mặt đất, trình lên cho Hoàng thượng.
 
Cảnh đế cầm trâm ngọc tỉ mỉ quan sát: "Không ngờ có vật gia công tinh xảo như thế này, đồ tốt trong tay ái phi đúng là không ít." Cảnh đế cười lạnh, hắn đã sớm có ý định ra tay loại bỏ Tôn gia, hôm nay lại có một chiêu bất ngờ thế này cũng tốt, mượn cơ hội này vậy: "Ngươi tiếp tục đi."
 
Hiện tại Hồng Lăng hận Tôn Quý tần và Tôn gia thấu trời, lời trong miệng cứ như nước tuôn ra ngoài: "Tôn gia ngoại trừ bồi dưỡng nữ hài, cứ cách một khoảng thời gian lại đến chợ buôn người chọn những nam đồng tuấn tú, đưa đến thôn trang thuần dưỡng, sau này đưa cho các đại nhân có sở thích đặc biệt. Nô tỳ chỉ biết Tổng đốc Nam Ninh chính là một trong những quan lớn được Tôn gia lôi kéo."
 

Bây giờ Hồng Lăng đã tự bức mình đến đường cùng, nàng biết hôm nay mình đã không còn đường sống nhưng vẫn muốn cầu một con đường cho người nhà mình: "Hoàng thượng, nô tỳ có tin tức quan trọng muốn nói, nô tỳ không cầu xin điều gì, chỉ xin Hoàng thượng có thể tha cho người nhà của nô tỳ."
 
Cảnh đế híp mắt phượng, làm cho người ta khó có thể nhìn rõ hắn: "Ồ, người vẫn còn có lương tâm. Còn có điều gì, ngươi cứ nói đi, trẫm đảm bảo cho người nhà ngươi là được." Cảnh đế nghĩ thầm xem ra hôm nay mình còn có thể có được thu hoạch lớn.
 
"Lương..." Hồng Lăng vừa mở miệng đã bị Tôn Quý tần nhào lên cắt đứt, nhưng cũng may có người của Diệp Tiệp dư và Thiến Quý cơ ở bên cạnh ngăn lại, Hồng Lăng cũng không xảy ra chuyện gì.
 
"Người đâu, trông Tôn Quý tần, đừng để cho nàng ta lộn xộn nữa." Hoàng hậu ngay tại lúc bị dư quan nơi khóe mắt của Hoàng thượng liếc đến đã vội vàng mở miệng ra lệnh.
 
Quả nhiên lập tức có hai ma ma khỏe mạnh đứng ở bên cạnh Tôn Quý tần.
 
"Nhất mạch của Lương vương vẫn chưa chết hết," Hồng Lăng run giọng nói.
 
"Tiện tỳ to gan, ngươi còn dám..." Lúc này Tôn Quý tần đã bất chấp tất cả, nàng ta hối hận đã để Hồng Lăng tiến cung. Nàng ta cho rằng Hồng Lăng thông minh sẽ được việc, vào cung nhất định có thể giúp mình, không ngờ Hồng Lăng lại biết được nhiều chuyện như vậy.
 
"Bịt miệng nàng ta lại," Hoàng hậu quát lớn.
 
Trong cung an tĩnh đến mức kinh khủng, vẫn là Hoàng thượng lên tiếng trước: "Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
 
"Nô tỳ biết," Hồng Lăng hơi run, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Nô tỳ không hề nói bừa, đích tôn của Lương vương ở ngay trong Tôn phủ, nuôi trong phòng Nhị thiếu gia thứ xuất của Tôn phủ, còn người chết trong Lương vương phủ là đích tử của Nhị thiếu gia Tôn phủ. Nhị thiếu nãi nãi cũng bởi vì không thể chấp nhận được nên mới bị Đại thái thái cho người hạ thuốc độc chết."
 
Cảnh đế cũng vẫn luôn nghi ngờ nhất mạch của Lương vương có người còn sống, không ngờ người còn sống lại là đích tôn của Lương vương, Lương vương đúng thật là biết tính toán: "Ngươi có chứng cớ gì không?"
 
"Nô tỳ không nói bậy, nếu Hoàng thượng nhất định cần chứng cứ, vậy thì ngọc bội Thanh Long tượng trưng cho thân phận của Lương vương được vùi trong lư hương ở từ đường Tôn phủ," Hồng Lăng nghĩ mình đã tiến cung mấy năm, cái gì cũng có thể bị thay đổi nên lại bổ sung thêm: "Khi nô tỳ tiến cung còn ở trong lư hương, hiện tại không biết còn ở đó hay không."
 
Cảnh đế chỉ hơi chuyển ánh mắt, Lộ công công lập tức hướng về phía sau gật đầu một cái.
 
Hiện giờ Thẩm Ngọc Quân đã coi như không có cảm giác tồn tại, dù sao so với chuyện của Diệp Tiệp dư, thì dư nghiệt của Lương vương mới càng khó giải quyết. Lúc Hồng Lăng vừa nhắc đến Tôn phủ thì Thẩm Ngọc Quân đã yên lặng lui về phía sau, ra đến tận rìa ngoài cùng.

 


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất