Tiểu Phì Trùng vốn còn đang định ăn cơm xong sẽ tới cung Trọng Hoa tìm Trùng Trùng chơi, không ngờ Trùng Trùng đã tới trước. Tiểu Phì Trùng lập tức bỏ qua Thẩm Ngọc Quân đang lau mặt cho nó, đi ra ngoài đón, người còn chưa ra cửa điện đã bắt đầu gào lên: "Trùng Trùng..."
Thẩm Ngọc Quân cầm khăn ấm, đi theo sau tiểu mập mạp, không nhịn được trợn mắt. Hai thằng nhóc này mới tách ra chưa được một canh giờ, sao mỗi lần đều giống như đã trải qua ngàn khó vạn hiểm, cách trở trùng trùng mới được gặp lại nhau.
"Trùng Trùng, ta vừa định đi tìm đệ đó," Tiểu Phì Trùng ôm thằng nhóc lùn hơn nó một đoạn, hưng phấn nói.
Lúc này Tứ Hoàng tử cũng không ngồi trên xe lăn nữa, ôm lại ca ca cao hơn nó nửa cái đầu: "Hihi..., đệ đệ... nói với mẫu phi, Trùng Trùng muốn tới tìm Tể Tể."
Thẩm Ngọc Quân đã đi tới, nhìn hai đứa bé xinh xắn ôm nhau, trong lòng có chút an ủi: "Trùng Trùng." Đọc Full Tại Truyenfull.com
Nàng vừa lên tiếng, hai đứa nhóc lập tức tách ra. Trùng Trùng tiến lên vài bước, tuy là mang giày đặc chế, nhưng nó đi vẫn không được tự nhiên lắm: "Trùng Trùng thỉnh an Hi mẫu phi, Hi mẫu phi cát tường."
"Ấy, mau đứng lên," Thẩm Ngọc Quân vươn tay nhéo gương mặt nhỏ của Trùng Trùng, nếu nói mấy đứa nhỏ trong cung đứa nào xinh đẹp nhất, tinh xảo nhất, vậy thì không ai ngoài thằng nhóc này: "Con về gặp mẫu phi con, có dùng bữa chưa?"
"Dùng rồi ạ," nhóc mập Trùng Trùng đưa bàn tay nhỏ trắng trẻo mập mạp lên bắt đầu đếm: "Trùng Trùng dùng một chén cơm, một đ ĩa thịt kho, một chén canh chim cút, còn có một đ ĩa rau xanh." Đếm xong nó còn vô cùng đắc ý nhìn ca ca đứng bên cạnh: "Mẫu phi đệ nói đệ thật ngoan, chẳng bao lâu nữa sẽ cao giống như Tể Tể."
Tiểu Phì Trùng vừa nghe lời này, nào chịu phục, bắt đầu khoa tay múa chân: "Tể Tể dùng hai chén cơm, hai con cá quế hoa trân châu lớn, còn có một chén canh xương cá rất lớn, Tể Tể ăn nhiều hơn Trùng Trùng, chắc chắn sẽ lớn nhanh hơn Trùng Trùng."
"Vậy ngày mai Trùng Trùng sẽ ăn nhiều hơn," Trùng Trùng dẩu miệng lên, nó đúng là không ăn nhiều bằng ca ca.
"Hai đứa các con đều ăn không ít," Thẩm Ngọc Quân sờ sờ đầu thằng nhóc kia, đứa bé này được Đức phi nuôi rất tốt, tính tình cũng giống Đức phi, đại khí lanh lẹ: "Phụ hoàng con ở trong phòng, mau vào thỉnh an đi."
"Vâng," Trùng Trùng xoay người, ngồi lại xe lăn. Mỗi lần Thẩm Ngọc Quân thấy nó ngồi xe lăn, ngoại trừ có chút tiếc hận thay nó, chỉ còn lại vui vẻ. Đứa bé này tuy rằng trời sinh chân dài chân ngắn, nhưng cũng may là không nghiêm trọng. Trong cung lại nhiều thái y, Hoàng thượng hạ chỉ, để thái y nghĩ cách trị liệu, mấy năm nay điều trị, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Công bộ làm giày đặc chế cho Trùng Trùng, còn được Hoàng thượng yêu cầu chế xe lăn cho nó.
Nhắc tới xe lăn, Thẩm Ngọc Quân chỉ biết cười, thật sự là thằng nhóc này có rất nhiều xe lăn, hơn nữa mỗi cái đều vô cùng xinh đẹp lộng lẫy. Sinh thần năm ngoái của Tiểu Phì Trùng, thằng nhóc này còn từ trong rất nhiều xe lăn của mình chọn cái nó thích nhất đưa cho Tiểu Phì Trùng làm quà sinh thần.
Từ sau khi hai đứa nhóc này đều có xe lăn, vườn của cung Chiêu Dương và cung Trọng Hoa đều gặp xui xẻo, khắp nơi đều bị xe lăn nghiền qua. Bọn nó còn gọi xe lăn là chiến xa, hai bên đánh nhau, thật là hỗn loạn.
Cảnh đế dựa vào tháp, đang cầm sách sử xem, nghe được tiếng động thì biết bọn họ đã vào, hắn đặt sách xuống, ngẩng đầu lên, khi thắn thấy tiểu Tứ lại ngồi xe lăn thì hơi nhíu mày: "Sao con lại ngồi xe lăn?"
Tiểu Trùng Trùng cũng giống như Tiểu Phì Trùng, đều không sợ Cảnh đế, nó nghiêng đầu, đáp một cách vô cùng đương nhiên: "Vì Trùng Trùng lười ạ."
Được rồi, lý do này vô cùng trực tiếp và rõ ràng, Cảnh đế xoa xoa huyệt thái dương: "Vậy con cứ tiếp tục ngồi đi." Đối với đứa nhỏ này, hắn cũng không muốn cưỡng cầu gì, chỉ hi vọng sau này nó có thể vừa lòng như ý.
Có điều Trùng Trùng là một tiểu mập mạp hiểu lễ nghi, tuy rằng phụ hoàng nó để nó tiếp tục ngồi, nhưng nó vẫn đứng dậy làm lễ thỉnh an phụ hoàng nó: "Trùng Trùng thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng cát tường."
Cảnh đế gật gật đầu: "Đứng lên đi."
Sau khi đứng dậy, Trùng Trùng lập tức ngồi lại xe lăn của nó, quay đầu nói với Tam ca nó: "Tể Tể, lấy chiến xa của huynh ra đi, chúng ta ra ngoài đánh giặc."
Tiểu Phì Trùng vội gật gật đầu, lập tức xoay người phân phó Tiểu Đặng Tử đưa xe lăn của nó đến vườn. Một buổi chiều này, Thẩm Ngọc Quân muốn ngủ cũng không ngủ được. Hai tiểu mập mạp cũng không biết lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, cả một buổi chiều đều léo nhéo bên ngoài, không chịu ngừng nghỉ. Lúc đầu Cảnh đế còn có thể chịu đựng được, kết quả chưa đến nửa canh giờ, hắn liền chạy, chỉ còn mình Thẩm Ngọc Quân ở lại hưởng thụ.
Sau ba tháng, tất cả người mới đều sắp xếp vào cung xong. Người mới tiến cung lần này, ban đầu cũng sống yên ổn, không quậy ra chuyện thiêu thân gì. Nhưng dùng có yên ổn, một tháng Hoàng thượng không gọi các nàng thị tẩm, các nàng cũng không có kiên nhẫn chờ đợi nữa. Mấy ngày gần đây Ngự Hoa viên náo nhiệt lên hẳn. Cũng phải thôi, muôn hoa đua thắm khoe hồng, sao không mời người tới được chứ?
Ngày hôm đó Thẩm Ngọc Quân vừa dùng xong bữa trưa, Tiểu Đặng Tử hoang mang chạy vào: "Nương nương, không hay rồi."
"Sao vậy?" Tim Thẩm Ngọc Quân nhảy lên, Tiểu Đặng Tử vẫn luôn là người ổn trọng, hôm nay như vậy xem ra là xảy ra chuyện lớn.
Trán Tiểu Đặng Tử đầy mồ hôi: "Tam Hoàng tử ở Ngự Hoa viên, đụng phải Chu Uyển nghi, rơi xuống ngự hồ rồi."
"Cái gì?" Thẩm Ngọc Quân có chút không tin, tiểu mập mạp nhà nàng tuy rằng bá đạo, nhưng cũng không phải là đứa bé vô cớ gây rối, sắc mặt nàng lạnh đi, "Hiện tại bọn họ đang ở đâu?" Nàng không lo lắng tiểu mập mạp chịu thiệt, dù sao bên cạnh tiểu mập mạp có không ít người, nàng chỉ sợ Chu Uyển nghi nói năng lung tung. Tuy Chu Uyển nghi còn chưa thị tẩm, nhưng trên danh nghĩa nàng ta cũng là nữ nhân của Hoàng thượng.
"Giờ còn ở ngự hồ," Tiểu Đặng Tử thấy tình hình không đúng lập tức chạy về tìm viện binh, dù sao thân phận nương nương nhà hắn đặt ở đó, Chu Uyển nghi muốn cắn bậy cũng không dễ dàng như vậy.
Thẩm Ngọc Quân gọi mấy bà tử, thái giám khỏe mạnh đến ngự hồ, trên đường nàng cũng hỏi Tiểu Đặng Tử tình hình cụ thể. Hôm nay Tiểu Phì Trùng ăn sáng xong thì đến cung Trọng Hoa, cơm trưa cũng dùng ở cung Trọng Hoa. Có một số việc nàng phải hỏi rõ trước, lát nữa mới dễ xuống tay.
Thì ra hai huynh đệ Tiểu Phì Trùng và Tiểu Trùng Trùng dùng cơm trưa xong thì mang người đến Ngự Hoa viên chơi, Chu Uyển nghi kia không biết thế nào lại tới đó. Nàng ta tới thì cứ tới, hai người nhỏ bọn nó chơi, một người lớn như nàng ta đứng nhìn là được.
Nàng ta lại kéo Tiểu Trùng Trùng qua bắt đầu nói nó là đích Hoàng tử, tuy rằng thân thể tàn tật, nhưng thân phận còn đó, lễ nghi Hoàng tử không thể ném đi, ở Ngự Hoa viên tranh cãi ầm ĩ như vậy, thật sự là mất thể thống.
Tiểu Trùng Trùng nào có bị người ta dạy dỗ bao giờ, hơn nữa đây là nhà nó, nó ở Ngự Hoa viên chơi thì làm sao? Lời của Chu Uyển nghi, đều bị Tiểu Trùng Trùng đốp chát lại. Tính của Tiểu Trùng Trùng giống như Đức phi, đúng là đúng, sai là sai.
Tiểu Trùng Trùng liếc mắt đánh giá Chu Uyển nghi, liền nói thân phận của Chu Uyển nghi không đủ, không có tư cách dạy bảo nó. Sau đó hai người xảy ra xung đột, Chu Uyển nghi kia không cẩn thận xém chút nữa ném Tiểu Trùng Trùng vào ngự hồ, cũng may đôi tay của Tiểu Trùng Trùng bám chặt vào cỏ ở bên bờ ngự ngồ, được cung nhân kéo lên. Tiểu Phì Trùng thấy Chu Uyển nghi bắt nạt Tiểu Trùng Trùng, nó lao xuống, đâm Chu Uyển nghi vào ngự hồ.
Tiểu Phì Trùng vốn khỏe mạnh, sức lại lớn, đôi lúc Thẩm Ngọc Quân còn không chịu được lực đạo của nó, huống chi là Chu Uyển nghi. Đọc Full Tại Truyenfull.com
Chu Uyển nghi cũng không bị làm sao, vì cung nhân bên người Tiểu Phì Trùng và Tiểu Trùng Trùng nhiều, Chu Uyển nghi bị rơi vào ngự hồ không lâu thì đã được kéo lên rồi. Nhưng Chu Uyển nghi không ngừng khóc, nói muốn đi gặp Hoàng thượng, để Hoàng thượng cho nàng ta một cái công đạo.
Thẩm Ngọc Quân nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, chốc lát nàng đã đến ngự hồ, chỉ thấy một đám người đang vây quanh: "Sao ở đây náo nhiệt vậy?"
Mặt Tiểu Phì Trùng vốn còn đang lạnh lùng căng lên như cái bánh bao, đối mặt với Chu Uyển nghi và bốn người mới khác, vừa nghe giọng mẫu phi nó, nó lập tức gân cổ lên kêu: "Mẫu phi, Tể Tể ở đây."
Thẩm Ngọc Quân nghe giọng tiểu mập mạp nhà nàng vô cùng khí thế, lòng nàng thả lỏng, nàng đi qua tới phía sau tiểu mập mạp: "Trùng Trùng đâu?"
"Tần thiếp thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, Hi Hiền phi nương nương cát tường."
Thẩm Ngọc Quân cũng không cho bọn họ đứng lên, hỏi lại tiểu mập mạp: "Trùng Trùng đâu?"
"Tể Tể để Trúc Vân cô cô bế Trùng Trùng về thay quần áo, giày của Trùng Trùng bị ướt, sức khỏe đệ ấy không tốt như Tể Tể, Tể Tể sợ đệ ấy mắc bệnh," tiểu mập mạp vốn cũng không sợ mấy phụ nhân kia, lúc này mẫu phi nó tới, nó lại càng tự tin hơn, ngay cả tiếng trả lời cũng lớn hơn mấy phần.
Thẩm Ngọc Quân sờ sờ cái đầu xù của nhóc mập nhà mình, kéo nó ra phía sau. Nàng nhìn những người mới đang quỳ, cười lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt rơi thẳng lên người quỳ cao nhất trong đám người, Chu Uyển nghi: "Bổn cung nghe nói Chu Uyển nghi muốn thay bổn cung dạy con, không biết Chu Uyển nghi định dạy thế nào?"
Lời này của Thẩm Ngọc Quân là có lòng trách phạt, Chu Uyển nghi chỉ là một phi tần mạt vị nho nhỏ, lấy đâu ra tự tin dạy dỗ Hoàng tử? Đừng nói dạy dỗ, ngay cả tư cách nuôi nàng ta cũng không có.
"Tần thiếp không dám," hiện tại Chu Uyển nghi vô cùng hối hận, hôm nay nàng ta đúng là bị quỷ mê tâm hồn, nhất thời không kìm được tính tình, xuất khẩu khiển trách Tứ Hoàng tử. Hi Hiền phi tới, nàng ta mới ý thức được đây là hoàng cung, tôn ti rõ ràng, hôm nay nàng ta đã phạm vào sai lầm lớn, vội nghĩ cách xoay chuyển: "Chỉ là tần thiếp thấy hai vị Hoàng tử chơi bên hồ, sợ bọn họ có sơ xuất gì, mới khuyên bọn họ rời khỏi ngự hồ."
Thẩm Ngọc Quân cười lạnh một tiếng: "Nói như vậy, ngược lại là bổn cung trách oan ngươi. Trúc Vũ, ngươi tới nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Nàng vô cùng mỉa mai liếc Chu Uyển nghi, sau không nhìn nàng ta nữa, mà kéo tiểu mập mạp tới, sờ sờ tay nó.
Trúc Vũ đã sớm chờ sẵn, chủ tử nhà nàng vừa mở miệng, nàng đã lập tức bắt đầu kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện: "Chu Uyển nghi không an phận, răn dạy Tứ Hoàng tử không được hạ mình chơi chung với Tam Hoàng tử, bắt Tứ Hoàng thừa nhận thân phận đích Hoàng tử của mình, còn nói... Còn nói Tứ Hoàng tử tàn tật..."
"Làm càn!”
Tiếng gầm giận dữ này phát ra từ Đức phi đang chạy tới, nàng một tay dắt Trùng Trùng đã đổi quần áo, vô cùng tức giận: "Có phải bổn cung nhìn quá lương thiện rồi không? Vậy mà lại có kẻ dám khi dễ tới trên đầu bổn cung."
Thẩm Ngọc Quân chào Đức phi, rồi nói rõ ngọn nguồn câu chuyện cho với nàng.
"Uyển Y," Đức phi mắt lạnh nhìn Chu thị, còn tưởng rằng nàng ta có bản lĩnh gì, lại không biết sống chết như thế: "Mang Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử tới Chiêu Dương cung, chút nữa bổn cũng sẽ qua đó." Luôn có những người không cho nàng ta chút dạy dỗ, nàng ta sẽ quên mình là ai, nàng ta coi hoàng cung này là Trung Dũng hầu phủ kia của nàng ta đúng không?
Thẩm Ngọc Quân thấy hai đứa nhỏ rời đi, mới mở miệng nói: "Nếu Chu Uyển nghi đầu óc hồ đồ, vậy khiến nàng ta tỉnh táo một chút, ngày sau nàng ta cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Tiểu Đặng Tử, ném Chu Uyển nghi vào ngự hồ, tắm đầu óc cho sạch."
"Các ngươi... Các ngươi ỷ thế hiếp người," lúc này Chu Uyển nghi cũng luống cuống, nàng ta chỉ có chút ghen ghét thôi, tại sao nàng ta trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng Hoàng thượng lại không nhìn thấy? Nàng ta đã tiến cung một tháng, vẫn chưa thị tẩm. Nhưng nữ nhân Thẩm thị kia, đã hoa tàn ít bướm, Hoàng thượng lại dăm ba ngày đến cung nàng: "Ta là Chu Uyển nghi do Hoàng thượng thân phong, các ngươi không thể đối với ta như vậy."
Đức phi vốn còn chăm chú vào bóng lưng hai đứa bé, lúc này Chu Uyển nghi nháo lên, nàng quay lại nhìn Chu Uyển nghi đang giãy giụa bên cạnh: "Ngươi kêu một tiếng nữa, bổn cung sẽ cho người cắt đầu lưỡi của ngươi."
Trước khi tới, nàng đã từ miệng của Trùng Trùng và Trúc Vân biết được một ít. Nàng phí hết tâm tư nuôi con, ở trong miệng Chu thị, chính là một người tàn phế. Nếu không phải hiện tại nàng có điều ràng buộc, lúc này nàng đã phế Chu thị: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, ném nàng ta vào hồ, sau khi rửa đầu óc, mang nàng ta đi gặp Hoàng thượng."
Cuối cùng Chu Uyển nghi vẫn đi gặp Hoàng thượng, nhưng không phải nàng ta tự nguyện, mà là Đức phi và Thẩm Ngọc Quân ép nàng ta đi. Cảnh đế cũng không cho nàng ta sắc mặt tốt, hạ phân vị của nàng ta xuống thành Bảo lâm, còn đày nàng ta đến Lạc Nguyệt các cạnh lãnh cung.
Tối cùng ngày vị Chu Bảo lâm này không chịu nổi nhục, để lại huyết thư ở Lãnh Nguyệt các, treo cổ tự sát.
Tần phi tự sát là tội lớn, sẽ liên lụy đến gia tộc, mà Trung Dũng hầu phủ cũng đích xác bị Cảnh để hạ chỉ trách cứ nữ tử Chu gia vô đức. Trải qua náo loạn như thế, ai còn dám lấy khuê nữ Chu gia? Từ nay về sau, Chu gia cũng sẽ không dám đưa nữ tử trong nhà vào cung. Cảnh đế cũng dựa vào chuyện lần này, giết gà dọa khỉ.
Chuyện lần này hoàn toàn trấn trụ người mới, ít nhất từ sau khi Chu thị chết, người mới cũng không dám tùy tiện lắc lư trong Ngự hoa viên nữa.
Tháng năm, gần đây Thẩm Ngọc Quân luôn cảm thấy đâu đâu, không có khẩu vị gì, Trúc Vũ để mắt tới: "Nương nương, sáng mai là ngày Thành lão thái đi đến đây bắt mạch bình an."
Thẩm Ngọc Quân sờ sờ bụng nhỏ của mình: "Qua mấy tháng nữa Tiểu Phì Trùng tròn năm tuổi, bây giờ nếu có thêm, thì vừa hay." Mấy năm nay nàng cũng thỏa thuận ngầm với Hoàng thượng tránh thai, không phải không muốn có con, chỉ là nàng sợ nếu sinh thêm một nam hài, hai huynh đệ tuổi tác quá gần nhau, sau này sợ sẽ không tốt. Dù sao cũng là tranh đấu hoàng gia, đều là từng đao thấy máu lấy mạng.
Làm sao Trúc Vũ không biết suy nghĩ trong lòng chủ tử nhà mình: "Nương nương vẫn nên yên tâm đi, Tam Hoàng tử đã năm tuổi, nhìn nó thương yêu Tứ Hoàng tử như vậy thì biết là một người yêu quý thủ túc, nương nương không cần phải lo lắng."
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Nó phóng khoáng, là một đứa trẻ ngoan. Tiểu Tứ cũng rất ngoan, như vậy đã vô cùng tốt rồi."
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trên ghế rồng, xem tấu chương. Lộ công công đi vào: "Hoàng thượng, Chu thị là bị Dung ma ma hạ thủ."
"Trẫm biết rồi," Cảnh đế cũng đoán là bà ta: "Thanh Long vệ còn một nhóm cuối cùng chưa diệt hết, mấy ngày gần đây cũng tụ tập ở kinh thành, ngươi đi gọi Thẩm Triết Húc tiến cung, trẫm có việc muốn phân phó hắn."
"Vâng," Lộ công công cảm thấy lần này Dung ma ma làm việc không tệ, hắn đã sớm chán ghét Chu gia rồi. Người Chu gia cũng còn không hiểu rõ, vậy mà còn đưa một nữ tự tương tự Chu Quý phi của tiên đế tiến cung, đây không phải là đặc biệt dẫn tới sự chán ghét của Hoàng thượng sao?
Sau khi phê xong hết tấu chương, Cảnh đế cầm bản đồ kinh thành xem, không lâu sau hắn búng tay một cái, một bóng đen xuất hiện giữa đại điện.
Cảnh đế trực tiếp ra lệnh: "Tăng mạnh người bảo vệ bên cạnh Nguyên Húc, mấy ngày nữa nó sẽ xuất cung, trẫm muốn ngươi đảm bảo nó trở về không chút tổn thương."
"Vâng," nói xong cũng không còn bóng dáng.
Cảnh đế thở dài một hơi, trong lòng lặng lẽ thì thầm một câu: "Tiểu Tam nhi, hi vọng con không khiến phụ hoàng thất vọng."
Thế nhưng không đợi Tiểu Phì Trùng xuất cung, trong cung đã có hai chuyện lớn, một là Hi Hiền phi có tin vui, chuyện còn là thì không phải là chuyện tốt, nhắc tới cũng như là chuyện bê bối của hoàng gia, Đại Hoàng tử Nguyên An lỡ tay đẩy sinh mẫu Hứa Quý tần vào hồ sen, Hứa Quý tần cũng là người bạc mệnh, cứ như vậy mà chết đuối.
Lúc Thục phi nghe tin này thì lập tức ngất đi. Chờ nàng tỉnh lại, chuyện nàng làm đầu tiên chính là đến Thanh Tâm hiên tìm Đại Hoàng tử.