"Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ đến đây." Ninh Mông lưu lại nhiệm vụ này.
"Nếu như chúng ta đến Kim Sắc Gia Viên thì còn có thể nhân tiện hoàn thành một nhiệm vụ khác nữa." Cao Thiến vừa nói vừa xác nhận trên bản đồ.
"Hửm?"
[Cầu cứu! Xe của chúng tôi bị hỏng và không khởi động được! Gia đình tôi và tôi, tổng cộng ba người, bị mắc kẹt ở con đường gần đại lộ Trung Nam ở Nam Thành, nếu có thể sửa xe giúp chúng tôi hoặc đưa chúng tôi đi đều được. Sẽ có hậu tạ!]
"Lại là một người sẽ có hậu tạ nữa..." Cao Thiến không nhịn được châm chọc: "Nhưng mà con đường này cách Kim Sắc Gia Viên rất gần, chúng ta thuận đường qua đó dẫn bọn họ rời đi hẳn là không thành vấn đề."
"Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ hoàn thành hai nhiệm vụ này, nếu thuận lợi thì nhà xe sẽ được thăng cấp." Ninh Mông ước mơ nói.Cao Thiến: "Tớ cũng không có yêu cầu gì khác, cậu nhận điểm tích lũy có thể đi đổi ít thịt gì đó cho tớ không? Ăn đồ hộp suốt mấy năm trời đã làm tớ không nhớ nổi thịt tươi có mùi vị như thế nào rồi."
"Ăn trước đi."
Ninh Mông cười nói: "Tôi vốn nấu ba bát mì tôm, cũng chuẩn bị ba phần đồ ăn kèm, cậu không đến là tôi còn phải sang gọi cậu qua đấy. Bây giờ thì hợp lý quá rồi, mới làm xong là cậu tới luôn. Đợi chút nữa cậu ăn xong rồi mang phần về cho mẹ đi, sau đó chúng ta sẽ lên đường."
"Đây là bát đũa của ngày hôm qua, hôm nay mấy giờ chúng ta xuất phát?"
"Em, em không đói bụng, em chỉ đến trả bát cho chị thôi." Lục Trác quýnh lên, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.
Bữa sáng hôm sau vẫn là trứng rán, mì tôm thịt hun khói và lạp xưởng, Ninh Mông bỏ ra 20 đồng vàng đổi trứng gà và rau xà lách.
Ninh Mông mở cửa ra rồi quay người đi vào bếp, bưng cho Lục Trác một bát mì.
Ninh Mông cười nói: "Không thành vấn đề."
Lục Trác không ngờ đối phương lại chuẩn bị cả đồ ăn cho mẹ mình.
Cô vừa làm xong mì thì Lục Trác cũng tới.
—
Thiếu niên đứng ở cửa xe vẫn hơi băn khoăn, có lẽ đã lâu rồi chưa ai từng tiếp đãi cậu ấy như vậy. Cháo thịt và và chua tối hôm qua đã là một ân tình lớn cho cậu ấy, vậy mà hôm nay đối phương lại nhiệt tình mời cậu ấy ăn mì.
Cậu ấy còn định nói gì đó nhưng Cao Thiến đã ngáp một cái đi từ trong phòng ra.