Chương 39
Thấy Lục Trác đứng đó, cô ấy tức giận nói: "Được rồi, đừng dài dòng nữa, ăn no rồi làm việc tốt. Hôm nay phải hoàn thành hai nhiệm vụ, nếu như thật sự có thể làm được thì cậu có thể xin công hội cứu viện Nam Thành cho cậu và mẹ lưu trú ở khu cách ly một tháng."
Lúc này Lục Trác mới ngồi xuống, vùi đầu ăn mì.
Khẩu phần của một gói mì không nhiều, chỉ 40 gam, nhưng Ninh Mông lại cho thêm đồ ăn phong phú vào mì, một quả trứng rán, vài lát thịt hộp và cả rau xà lách tươi khiến Lục Trác ăn say sưa ngon lành.
Cậu ấy ăn cơm xong lại đưa cơm cho mẹ. Châu Duyệt cứ tưởng rằng con trai nói có thể lấy được đồ ăn ở khu cách ly chỉ là lý do thoái thác để bà ấy yên tâm, không ngờ hôm qua cậu ấy có thể lấy cháo thịt bò và cà chua, hôm nay lại có thể lấy được mì tôm có rau dưa, trứng rán và thịt hộp.
Đã lâu lắm rồi bà ấy mới được ăn một bữa thịnh soạn như vậy.
"Trác Nhi, mẹ thấy con tài giỏi như bây giờ thì cũng yên tâm rồi, con đã có thể tự lo cho mình." Châu Duyệt cảm động nói.
"Mẹ, những món này đều là con được hai chị gái hôm qua giúp chúng ta cho đấy. Hôm nay bọn họ muốn ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nên con sẽ đi cùng luôn. Nếu thành công thì chúng ta có thể ở lại, cuối cùng mẹ cũng sẽ không phải đói bụng nữa."
Châu Duyệt kéo tay con trai: "Trác Nhi, người ta giúp chúng ta thì con phải báo đáp lại cho tốt, nhưng cũng phải chú ý an toàn của bản thân. Mẹ không cần mình có thể sống tốt, mẹ chỉ mong con sống tốt là được."
"Cái gì cũng tăng giá, đến cả nước cũng tăng, đúng là quá đáng mà." Cao Thiến không nhịn được châm biếm.
Lục Trác nhanh chóng quay trở lại nhà xe, lần này cậu ấy cũng chú ý đến máy dịch vụ tự động ở lối vào nhà xe.
Trước khi lên đường, Cao Thiến dẫn Lục Trác tìm mấy thùng nước chưa dùng đến trong kho của đội cứu viện nghịch cảnh, chuyển về đặt trong phòng chứa đồ bên hông xe, dùng ống nước nối vào thùng.
Cao Thiến theo tầm mắt của cô cũng nhìn về phía Lục Trác: "Cho dù cậu có vật tư cũng không thể rêu rao quá được, tớ đã nói với cậu là mang theo thằng nhóc này sẽ tốn không ít đồ ăn mà cậu vẫn khăng khăng..."
Cậu ấy nghiên cứu một hồi mới biết hóa ra nhà xe này là một quán trọ, người ta có thể trả tiền để vào ở và mua dịch vụ. Thế nhưng trước mắt nhà xe vẫn chưa cung cấp mục phí ăn uống riêng nên Lục Trác không thể trả tiền cho hai phần bữa sáng vừa rồi của mình và mẹ.
Được cái vận may hôm nay tốt, không bị hết nước, thế nhưng mấy thùng nước này cũng tốn mất 100 đồng vàng của Ninh Mông.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi."
"Đúng vậy, khu cách ly lên giá hết cả rồi, không biết tình hình bên ngoài như thế nào nữa." Ninh Mông nhìn Lục Trác đang bận rộn, không biết cuộc sống bên ngoài của thiếu niên này và mẹ cậu ấy ra sao.
Lục Trác âm thầm quyết định rằng sau này mình sẽ giúp bọn họ nhiều việc hơn, để bọn họ không hối hận vì đã giúp đỡ cậu ấy.