Chương 102: Giam Hắn Lại
Jindai Sorane nói:
“Ta đã hỏi thăm, đồ ăn trong này chất lượng không được tốt lắm, nên đã cố ý làm cho ngươi một chút.”
Khánh Trần hỏi:
“Ngươi không ngại ta là một tù nhân sao?”
“Ta biết ngươi chỉ đang chấp hành nhiệm vụ.”
Jindai Sorene vừa cười vừa nói.
“Ta rất tò mò, ta với ngươi tính ra cũng không quá thân quen, không đến mức mỗi ngày ngươi đều đến thăm ta như vậy.”
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Mặc dù có người quan tâm không có gì xấu nhưng Khánh Trần tin rằng trên thế giới này không có thứ tình cảm gì lại vô duyên vô cớ xuất hiện.
Nơi này là thế giới trong, đối phương lại là một người du hành thời gian, cho nên từ hai điểm này, lần đầu tiên Khánh Trần nhìn thấy đối phương, thứ xuất hiện không phải là sự thân thiết mà là sự đề phòng.
Jindai Sorane nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
“Lần này ta cùng người lớn trong nhà đến thành phố số 18, bọn họ yêu cầu ta phải tiếp xúc với ngươi nhiều hơn, hơn nữa...ở cùng với bọn họ có chút không thoải mái.”
Hai bên đều rơi vào trầm mặc, Khánh Trần cầm lấy đôi đũa mà nàng đã chuẩn bị, yên lặng đem cơm trong hộp toàn bộ ăn sạch sẽ.
Không thể không nói tài nghệ nấu nướng của cô gái này không tồi.
Sau đó, hai người lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.
Trong lúc đó, ánh mắt của Jindai Sorane trên người thiếu niên không rời đi một chút nào, nàng quan sát hắn đến tận khi kết thúc 30 phút thăm tù.
Bị nàng nhìn đến mức Khánh Trần cảm thấy khi đối mặt với trận chiến hôm qua còn không hốt hoảng như bây giờ, hắn có chút đứng ngồi không yên.
Lúc này Jindai Sorane lại lẩm bẩm một câu:
“Hắn ta không cục mịch và lỗ mãng như những người ở thế giới kia.” * tiếng Nhật*
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Khánh Trần hoài nghi.
“Không có gì, chỉ là một loại ngôn ngữ mà chỉ có gia tộc ta mới hiểu”
Jindai Sorane cười cười đứng dậy, nói:
“Vậy Khánh Trần-kun, hẹn gặp lại nha.”
Nàng dường như đã quen với sự trầm mặc của đôi bên, thích dùng ngôn ngữ mà người khác không hiểu thể hiện trò chơi nhỏ nhỏ trong lòng.
…
Cùng lúc đó.
Lâm Tiểu Tiếu buồn chán ngồi ở khu đọc sách, kể từ khi ông chủ muốn Khánh Trần che giấu thân phận, nhà tù dường như mất đi một chút niềm vui thú.
Hắn muốn tìm Khánh Trần tâm sự cũng phải giả bộ lạnh lùng.
Lúc muốn đi tìm Diệp Vãn nói chuyện, nhưng với tính cách chết tiệt của họ Diệp đó thật sự đến cả nửa ngày cũng đánh không nổi một tiếng rắm.
Điều này khiến Lâm Tiểu Tiếu cảm thấy có chút cô đơn…
Về phần Quách Hổ Thiền...hắn mong tên đầu trọc này cách xa mình một chút.
Đúng lúc này, cánh cổng hợp kim bên cạnh quảng trường từ từ được nâng lên, hai tên cai ngục robot áp giải Lưu Đức Trụ trở về quảng trường.
“Ôi đệt!”
Lâm Tiểu Tiếu vỗ trán một cái, hắn luôn cảm giác bản thân quên thứ gì đó.
Theo quy tắc xử phạt của nhà giam, hôm nay là ngày Lưu Đức Trụ kết thúc thời gian bị giam giữ.
Nhưng vấn đề là, Lưu Đức Trụ không thể trở về, bởi vì Lâm Tiểu Tiếu biết, mình không thể để tên tiểu tử này nhìn thấy khuôn mặt của Khánh Trần được!
“Ông chủ, người này không thể thả!”
Hắn nói với Lý Thúc Đồng.
Ánh mắt của Lý Thúc Đồng từ trên bàn cờ nhìn lên, sau đó nói:
“Vậy lại giam hắn lại đi, ban đêm rồi bàn tiếp.”
Vừa dứt lời, hai tên cai ngục robot thực sự trực tiếp đem Lưu Đức Trụ ra miệng cống hợp kim, đi về hướng nhà giam.
Không ai biết Lý Thúc Đồng làm thế nào, cũng không ai biết Lý Thúc Đồng làm sao ra lệnh cho cai ngục.
Giống như, không ai biết hắn ta đã đi ra khỏi phòng giam số 18 kiểu gì.
Lúc này Lưu Đức Trụ bị giám ngục robot lôi đi đến mức chân không chạm đất, hắn giận giữ hét lớn:
“Đợi đã, không phải các người muốn thả ta về phía bên kia quảng trường sao, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại nhốt ta lại? Ta đã làm sai chuyện gì?”
Nhưng cho dù hắn có giãy dụa thế nào cũng đều bị đưa lại về phòng tạm giam.
Nội tâm Lưu Đức Trụ có chút khổ cực.
Đối với một người hiện đại mà nói, không có cách nào giao lưu với người bên ngoài, không có điện thoại, không có trò chơi để giết thời gian, vô cùng khó chịu.
Lưu Đức Trụ rất muốn kết thúc mọi thứ ở đây, nhưng hắn không kết thúc nổi.
Mỗi lần thời gian xuyên qua kết thúc, hắn lại bị quy tắc thế giới cưỡng ép kéo vào thế giới trong, sau đó lại ngồi xổm trong ngục giam mấy ngày liền.
Không nghĩ bản thân vẫn còn nhỏ tuổi, liền tiếp nhận những thứ vốn dĩ bản thân không thể tiếp nhận nổi.
Đột nhiên, miệng cánh cổng hợp kim mở ra trước mặt hắn, bên trong hành lang trống rỗng u ám, một người mang mặt nạ mèo lẳng lặng đứng đó, chăm chú quan sát hắn.
“Ngươi...ngươi là ai?”
Lưu Đức Trụ ngập ngừng, hắn có chút sợ sệt, nhưng nhìn kỹ lại thì người này không có cầm hung khí, trong tay cầm máy đọc của nhà giam.
Là người du hành thời gian thứ ba trong nhà giam này, Lưu Đức Trụ kịp phản ứng lại.