Chương 103: Tìm Kiếm
Khánh Trần chậm rãi đi vào phòng tạm giam, âm thanh của thủy lực vang lên, cánh cổng hợp kim sau lưng hắn từ từ đóng lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lưu Đức Trụ ở trong không gian kín có chút sợ hãi.
Sau vài giây trầm mặc giữa hai người, Khánh Trần dùng máy đọc nói:
“Ta đọc được tin, ngươi giả mạo ta.”
Lưu Đức Trụ mở to hai mắt nhìn hắn:
“Đại ca, ta không cố ý đoạt danh tiếng của ngươi. Ta nghĩ kỹ rồi, về sau sẽ không bao giờ khoác lác nữa. Lần này ra ngoài, ta sẽ thừa nhận bản thân không phải người du hành thời gian mà Giản Sênh đã gặp kia.”
Khánh Trần dùng máy đọc tiếp tục:
“Không cần.”
“Hả?”
Lưu Đức Trụ dựa theo tư duy logic của mình mà phỏng đoán, vì bản thân đã lấy đi ánh hào quang của vị đại thần này thế nên anh ta có chút không vui, nhưng xem ra cũng không phải vì thế.
Hắn nghĩ nghĩ rồi dè dặt hỏi:
“Vậy đại ca, người muốn thế nào?”
“Công khai thừa nhận.”
Khánh Trần dùng máy đọc đáp
“Không được không được.”
Lưu Đức Trụ lắc đầu liên tục:
“Ta hiện tại cũng đã bị dọa sợ rồi, đại ca người không biết đó thôi, nhà ta ở tầng hai, hôm trước tắm rửa không cần thận quên kéo chốt cửa, kết quả vừa nghiêng đầu ra nhìn liền thấy có người đang quay lén ta. Còn nữa, hôm nọ ta lái xe về nhà, có tên chó chết lái xe bám theo ta, chê ta lái xe quá chậm, còn bảo ta lái nhanh lên, kêu ta nên bán xe đi là vừa!
Khánh Trần không quan tâm đến sự oán thán của hắn, tiếp tục dùng giọng của máy đọc nói:
“Ngươi biết thời hạn thi hành án của mình là bao nhiêu năm không? Cái này không phải do ta phán quyết, mà là tòa án thành phố số 18 của thế giới trong phán quyết.”
Lưu Đức Trụ sững sờ, hắn thực sự không biết chính xác thời hạn thi hành án, vừa xuyên qua đã ngồi ngay trong tù rồi.
Khánh Trần lại nói:
“99 năm 7 tháng.”
Lưu Đức Trụ:
“?????”
Khánh Trần giải thích:
“Căn cứ vào tin tức, ngươi phạm tội cướp bóc, trộm cướp, tội buôn lậu, buôn thuốc phiện, tội âm mưu giết người, không thể không phạt.”
“Ôi v*i chưởng!”.
Lưu Đức Trụ tức muốn ói máu.
Khánh Trần tiếp tục dùng máy đọc phát ra tin tức của thẩm phán phán cho hắn, cái máy này là của Lý Thúc Đồng, cho nên có đặc quyền thể đọc được tin tức.
Lưu Đức Trụ ngơ ngác nhìn máy đọc, phía trên rõ ràng viết sự tích của hắn, có thể nói đây chính là bản án cao nhất mà thành phố số 18 đưa ra trong 2 năm qua.
Hắn có chút tuyệt vọng, bản thân cảm thấy chỉ cần chịu đựng thời gian giam giữ kết thúc liền ổn.
Khánh Trần tiếp tục viết:
“Đương nhiên, ta cảm thấy.....”.
Đột nhiên Lưu Đức Trụ hỏi:
“Đại ca, người luôn một mực dùng chữ viết để trao đổi với ta, người là sợ bị nhận ra giọng nói sao. Cho nên người cùng ta có quen biết, hoặc là người ở rất gần ta?”
Giờ khắc này, Lưu Đức Trụ mới thực sự phát huy được trí thông minh của hắn. Khi mới xuyên qua đầu óc có chút không tỉnh táo, nhưng ở trong phòng giam bình tĩnh lại trí thông minh cũng tự nhiên quay trở về.
Khánh Trần lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó dưới lớp mặt nạ mở miệng:
“Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là ta cùng Lý Thúc Đồng đều cho rằng ngươi thực ra là bị tổ chức đẩy ra gánh tội thay. Tổ chức ở thế giới trong luôn làm những chuyện này, bị liên bang trị an ủy ban quản lý để ý tới sẽ ngẫu nhiên chọn một tên xui xẻo ra gánh tất cả mọi tội lỗi.”
Trong chốc lát, Lưu Đức Trụ cảm thấy hơi thở của đối phương thay đổi, khí thế theo đó mà cũng thay đổi theo.
Trong lúc vô hình liền có một loại cảm giác bí bách, khiến cho hô hấp của người khác không tự chủ được mà dấy lên sự hỗn loạn.
Khánh Trần hỏi:
“Bây giờ nghe được giọng của ta rồi, có thể tiếp tục nói chuyện chứ?”
“Thật có lỗi, đại ca, là ta hiểu nhầm rồi.”
Khí thế của Lưu Đức Trụ lại xẹp xuống.
Khánh Trần nhìn xuống Lưu Đức Trụ:
“Hiện tại ta đến gặp ngươi là muốn cùng ngươi làm một cái giao dịch, ngươi tiếp tục giả mạo ta, ta sẽ giúp ngươi thoát tội.”
Đầu tiên hắn đã phá hủy đi hy vọng của Lưu Đức Trụ, giờ lại cho hắn ta một tia hy vọng khác.
Làm như vậy là bởi vì giờ Lưu Đức Trụ hoàn toàn có thể trở thành mối liên hệ với thế giới ngoài của hắn.
...
Sẽ có rất nhiều người vì Lưu Đức Trụ mà đến Lạc Thành.
Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, sau này sẽ có thể còn nhiều hơn nữa.
Phải biết là, những người này đều rất giàu có!
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Đương nhiên ta sẽ không giúp ngươi thoát tội ngay bây giờ, nhưng ta có thể bảo đảm là, sau khi ta rời khỏi ngục giam số 18, sẽ nhanh chóng giúp ngươi rời khỏi đây.”
"Giúp như thế nào?" .
Lưu Đức Trụ hỏi.
"Tìm những kẻ phạm tội thật sự kia, bắt bọn chúng đi tự thú.”
Khánh Trần đáp lại.
Lưu Đức trụ suy nghĩ một lát rồi nói:
"Nhưng nếu như sau khi ngươi rời khỏi đây mà không giúp ta, ta cũng không biết phải làm sao, không phải à?”