Chương 125: Mục Tiêu
Sau khi đến homestay mà Giang Tuyết đặt trước, Khánh Trần cũng không trở về phòng riêng của mình, mà là ở trong phòng của Giang Tuyết, Lý Đồng Vân.
Hắn vào nhà vệ sinh gửi cho Lưu Đức Trụ một tin:
Bảy ngày lễ Quốc Khanh ở nhà, đừng đi đâu cả.
Khánh Trần không nói đừng đến núi Lão Quân, sẽ dễ khiến mình bị lộ. Nhưng mà chỉ cần Lưu Đức Trụ không đi, hắn tin tưởng hẳn là Hồ Tiểu Ngưu cũng sẽ hủy bỏ hành trình này.
Chỉ là Lưu Đức Trụ cũng không trả lời hắn.
Khánh Trần về phòng kéo rèm cửa lên, sau đó lẳng lặng đứng phía sau rèm cửa, lặng lẽ đánh giá bên ngoài.
Hắn đứng liền mấy giờ, không hề biết mệt mỏi chút nào.
Giang Tuyết thấy hắn đứng lâu, liền nói:
"Tiểu Trần, ngươi đi nghỉ một lát đi, ta đến bên cửa sổ nhìn cho.”
Khánh Trần lắc đầu:
"Ngươi không biết dáng dấp của bọn họ ra sao, dì Giang Tuyết, ngươi nấu mì gói cho ta và Tiểu Vân ăn đi, giúp ta lấy thịt bò khô trong túi ra, có chút đói bụng.”
Cũng không phải chính hắn muốn ăn, mà là Khánh Trần phát hiện, nếu hắn không ăn, Giang Tuyết và Lý Đồng Vân cũng sẽ khẩn trương không dám ăn cái gì.
Trong homestay bên cạnh, mơ hồ có những tiếng nói cười vui vẻ truyền đến, còn có tiếng trống và âm nhạc hỗn tạp trong đó.
So sánh với sự vui vẻ bên cạnh, chỗ bọn họ có vẻ hơi vắng lạnh.
Lý Đồng Vân yên lặng mang một cái ghế đứng sau lưng Khánh Trần, dùng tay nhỏ nhẹ nhàng xoa bóp vai và cổ cho hắn, giúp hắn thư giãn mỏi mệt:
"Anh Khánh Trần, ngươi không mệt mỏi sao, nếu không nghỉ ngơi một lát đi. Ngươi cũng đã nói bọn họ không phải tới vì chúng ta, không cần khẩn trương như vậy.”
Khánh Trần vẫn lắc đầu, không có ý đi nghỉ ngơi:
"Không có việc gì, ta còn có thể chống đỡ được.”
Giang Tuyết nhìn bóng lưng thiếu niên, đột nhiên có cảm giác an toàn, nàng nói:
"Nếu không...”
"Suỵt!"
Khánh Trần ngắt lời Giang Tuyết còn chưa nói xong.
Nhưng vào lúc này, hắn nhìn thấy ngoài cửa sổ có bóng dáng quen thuộc.
Chỉ thấy hai tên côn đồ đang cảnh giác bốn phía, chậm rãi đi ngang qua cửa ra vào homestay của mấy người Khánh Trần.
Trên ngực côn đồ có cài bộ đàm, một người trong đó không biết đang nói gì vào trong bộ đàm, sắc mặt nghiêm trọng.
Lúc đi, tay phải của đối phương từ đầu đến cuối vẫn khoác lên trên lưng.
Chờ đến khi bóng dáng hai người này biến mất trước cửa homestay, Khánh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, 11 giờ 55 phút.
Đếm ngược 00:05:00.
Năm phút đồng hồ sau cùng.
Khánh Trần cau mày, đám bắt cóc đã tiến vào trạng thái đề phòng.
Đó là một loại tư thế sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.
"Có lẽ mục tiêu của côn đồ là homestay bên cạnh chúng ta."
Khánh Trần nói ra.
Giang Tuyết sửng sốt một chút:
"Khách sạn Vân Thượng? Nơi đó có rất nhiều người, bọn họ đang gặp nguy hiểm.”
"Ừm.”
Khánh Trần buông rèm cửa sổ xuống, đi vào trong nhà vệ sinh nhìn thoáng qua thiết bị truyền tin, đã qua mấy giờ rồi, vậy mà Lưu Đức Trụ vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình.
…
Giang Tuyết đột nhiên nói:
"Nên xuyên không rồi, Tiểu Trần, ta có thể giúp gì cho ngươi ở thế giới trong?"
Thực ra ẩn ý bên trong câu nói này có nghĩa là đối phương đã biết Khánh Trần là người du hành thời gian.
Nhưng cái này không quan trọng, quả thật hắn đã bại lộ quá nhiều chi tiết trong đêm cứu người kia.
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
"Dì Giang Tuyết, hay là dì đừng nên tham gia vào chuyện này, chưa biết chừng khi chúng ta quay trở về, ta đã có biện pháp giải quyết rồi."
Lý Đồng Vân ở một bên nháy mắt:
"Các ngươi đang nói cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì cả."
Khánh Trần nhìn nàng một cái, cảm thấy hơi buồn cười, chuyện cho tới bây giờ, hóa ra là cô bé này mới là người che giấu giỏi nhất.
Trừ mình ra, dường như không có ai biết thân phận người du hành thời gian của đối phương.
Cùng lúc đó, ngay tại huyện Mạnh phía bắc Lạc thành.
Lộ Viễn dẫn đội băng qua con đường núi nhỏ gập ghềnh hiểm trở đến thôn Đại Trang, bảy chiếc xe việt dã đều bắn bùn tung tóe.
Trong thôn này, có tất cả ba người khác nhau gọi điện thoại báo án, nói rằng trong thôn có năm người lạ mặt, đeo ba lô leo núi đi vào trong núi lớn, có sắt thép quấn quanh mắt cá chân hoặc cánh tay.
Người báo án không nói năm người này là tội phạm truy nã, chỉ nói bọn có hành vi rất khả nghi.
Lộ Viễn để trưởng thôn gọi ba người này tới rồi để thành viên trong nhóm đưa họ đến trong các phòng đơn riêng biệt để hỏi thăm, hắn một mình thẩm vấn người báo án đầu tiên.
Khuôn mặt của người báo án này đầy nếp nhăn, làn da ngăm đen, chính là khuôn mặt điển hình của một người nông dân.
Lộ Viễn hỏi:
"Ngài nhìn thấy bọn hắn vào lúc nào?"
Bên trong căn phòng gạch ngói đơn sơ, ánh mắt của ông lão phiêu hốt nói:
"Hình như khoảng ba bốn giờ chiều, vừa nhìn thấy bọn hắn rời đi ta lập tức báo cảnh sát."