Chương 124: Thông Minh
Ngay lúc đám Hồ Tiểu Ngưu, Lưu Đức Trụ tập hợp, Khánh Trần đã đến núi Lão Quân trước bọn họ một bước.
Nơi này người tới tấp nập, Lý Đồng Vân nhảy xuống xe trước, duỗi lưng một cái trên đất trống của bãi đỗ xe.
Cặp sách nhỏ nghiêng nghiêng ngả ngả trên lưng nàng, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, nhưng vẫn không hề rơi.
Giang Tuyết cười nhẹ nhàng đi theo phía sau nàng, chuẩn bị xuống xe, nhưng mà một giây sau, Khánh Trần lại duỗi một bàn tay ra kéo nàng trở lại trên xe buýt.
"Sao thế Khánh Trần?"
Giang Tuyết bị Khánh Trần kéo suýt nữa không đứng vững, nàng quay đầu nhìn về phía thiếu niên, lại phát hiện đối phương đang không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Tuyết chần chờ nói:
"Gặp nguy hiểm sao?”
Khánh Trần trầm mặc nhìn chằm chằm ra bên ngoài, lúc này, hắn trông thấy năm người cầm túi xách màu đen đi xuống từ một chiếc xe thương vụ Buick màu đen đỗ đó không xa.
Mỗi người bọn họ đều đeo râm, trên người mặc thường phục không thống nhất, dưới chân lại đi ủng da màu đen giống nhau như đúc.
Hắn đã từng nhìn thấy loại ủng da màu đen này rồi, trên chân bốn tên côn đồ trong khu dân cư số 4 đường Hành Thự.
Giống như là mua số lượng lớn vậy.
Trên xe, phía sau bọn họ có một bà thím không kiên nhẫn được nữa:
"Các ngươi không xuống được xe hả? Không xuống thì tránh ra.”
Khánh Trần ngoảnh mặt làm ngơ.
Mãi cho đến khi hắn xác nhận năm người kia đã đi vào khu du lịch, mới quay người nói xin lỗi với hành khách phía sau.
Nếu như một người nhớ kỹ tất cả mọi chuyện trong cuộc đời, vậy hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng trùng hợp.
Có quá nhiều chuyện lấy danh nghĩa trùng hợp để xảy ra, lại ẩn giấu đi quá nhiều ý khác.
Giày giống nhau, cùng là năm người.
Khánh Trần bỗng nhiên như hiểu ra điều cái gì, nhưng lại không xác định.
Đối phương không phải đến để du lịch, không ai có thể đang bị truy nã mà còn có lòng dạ thanh thản để du lịch cả.
Núi Lão Quân này, chỉ có một con đường để lên núi xuống núi, nếu như bọn họ bị Côn Lôn phát hiện hành tung thì sẽ rất khó chạy thoát.
Tội phạm thật sự thông minh sẽ không đặt mình chính mình vào nơi nguy hiểm thế này, nhưng bọn họ vẫn tới.
Tất nhiên là tới vì người du hành thời gian.
Trong hai ngày này, bờ bên kia đại dương đã có tin tức xác định một người du hành thời gian nào đó mang về một loại thuốc nhắm mục tiêu kháng ung thư, đã được chứng thực hiệu quả thuốc.
Thuốc nhắm mục tiêu đều là mấy chục nghìn đồng một lọ, một lọ có thể dùng được một tháng.
Mà lọ thuốc nhắm mục tiêu mà người du hành thời gian này mang về, đã được đấu giá với giá trên trời: 10 triệu đô la.
Người mua không phải nhà giàu trong ngành kháng ung, mà là một công ty y dược, mua thuốc để nghiên cứu phát minh công dụng.
Trên thực tế, loại thuốc nhắm mục tiêu này cũng không có tính độc nhất, người du hành thời gian khác cũng có thể mang về loại giống nhau như đúc.
Nếu không lọ thuốc này cũng có khả năng bán được một tỷ.
Ngay lúc công ty y dược này rêu rao đấu giá được thuốc nhắm mục tiêu, cùng ngày hôm đó, giá cổ phiếu tăng lên 32%.
Thế giới bên ngoài và thế giới bên trong đều có giá trị buôn bán to lớn, nhà giàu mua mạng, công ty khoa học kỹ thuật mua khoa học kỹ thuật, còn có công ty mua mánh lới, đều cần thiết.
Mà điều này có thể thấy được giá trị tiền tài, trực tiếp sáng tạo ra dây xích lợi ích màu xám to lớn.
Chắc chắn sẽ có người đồng ý vì điều đó mà bí quá hoá liều.
Lúc này sắc trời ở núi Lão Quân đã từ từ tối xuống, đám người như biển đang tràn vào, chỉ trong chốc lát đã che giấu hành tung của tất cả tên côn đồ.
Đợi đến khi Khánh Trần xuống xe, Giang Tuyết vội vàng kéo tay Lý Đồng Vân hỏi:
"Sao thấy Khánh Trần, ngươi thấy cái gì rồi?”
Trên tay Giang Tuyết còn đeo một đôi găng tay tơ tằm màu đen, che giấu đi cơ thể máy móc của nàng.
"Ta phát hiện ra năm người, rất có thể là năm kẻ tình nghi vẫn đang lẩn trốn."
Khánh Trần quan sát bốn phía rồi nói:
"Nhưng mà đầu tiên có thể yên tâm, bọn họ cũng không phải tới vì ngươi, nếu không bây giờ chúng ta đã bị chặn ở trên xe rồi.”
Giang Tuyết hỏi:
"Vậy làm sao bây giờ, chúng ta trở về đi?”
"Chuyến xe mà chúng ta ngồi đã là chuyến cuối, bây giờ không có xe để về."
Khánh Trần giải thích:
"Trước đó lúc truyền thông đưa tin về ngươi, chỉ là vô tình tiết lộ địa chỉ của ngươi, nhưng ảnh của ngươi lại không bị lộ, cho nên trước mắt chúng ta rất an toàn.”
Mấy người Khánh Trần đều không phải là người có tiền gì, cho nên ngồi xe công cộng, mà mấy người Hồ Tiểu Ngưu lại trực tiếp thuê xe, cũng không bị hạn chế về thời gian, số chuyến.
Lý Đồng Vân ở một bên nói:
"Mẹ đừng có gấp, chúng ta nghe anh Khánh Trần là được.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
"Tới chỗ ở trước, ngày mai cũng đừng leo núi, chờ đến khi trời sáng liền đi chuyến xe bus đầu tiên trở về Lạc thành.”