Chương 133: Rời Đi
Khánh Trần ngồi ở trên ghế sô pha không nhúc nhích, vào thời điểm này không cần thiết can thiệp vào, yên lặng chờ đối phương rời đi là được.
Nếu như ngươi là con mồi trong rừng rậm, hơn nữa còn đang đối mặt với thợ săn lão luyện, vậy chắc chắn phải học được cách che giấu mùi của mình như thế nào trước đã.
Không được thử mạo hiểm, bởi vì đối phương có súng.
Đợi cho đến khi tiếng ma sát của khóa kéo và sàn nhà vang lên lần nữa, có vẻ người đang nằm xuống sàn nhà đã đứng dậy, sau đó bước chân nặng nề kia đi về phía phòng bếp.
Trên màn hình TV vừa mới bắt đầu bản tin thời sự, giọng nói trong trẻo của của MC quanh quẩn trong phòng.
Khánh Trần viết cho Giang Tuyết:
"Đã liên lạc Wechat với Côn Luân chưa? Không nên gọi điện thoại, có khả năng sẽ bị nghe thấy.”
Giang Tuyết lấy điện thoại ra bật chế độ yên lặng trước, sau đó gửi tin cho Lộ Viễn.
Điều khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Lộ Viễn cũng không trả lời.
Khánh Trần viết:
"Được rồi, đừng trông cậy vào Côn Luân, kiên nhẫn chờ đợi đi.”
Lý Đồng Vân nấp ở trong lòng mẹ cô bé, tâm trạng chậm rãi trở nên bằng phẳng, cô bé dùng đũa nhẹ nhàng chạm vào bát sứ, phát ra tiếng vang bình thường vốn có lúc ăn cơm.
Nhưng đúng vào lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng mở cửa, chỉ nghe mấy người Hồ Tiểu Ngưu trò chuyện với nhau đi lên tầng.
Khánh Trần và Giang Tuyết, Lý Đồng Vân nhìn nhau, tất cả mọi người đều nhận ra được đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đây là bốn người Hồ Tiểu Ngưu, nhất định là đang đi lên nhà của Giang Tuyết!
Tiếng đập cửa vang lên.
Sau đó là Vương Vân:
"Dì Giang Tuyết, có ở nhà không?”
Ngay sau đó, trên tầng bỗng nhiên truyền đến kêu và tiếng va chạm, còn có tiếng vang của vật nặng bỗng nhiên rơi xuống đất.
Âm thanh đến nhanh, nhưng biến mất cũng nhanh, có vẻ như tên côn đồ kết thúc trận chiến rất nhanh.
Sau đó chậm rãi lôi bốn người vào trong phòng.
Khánh Trần giật mình, hắn đã đánh giá thấp sức chiến đấu của kẻ tình nghi rồi.
Cho dù mấy người Hồ Tiểu Ngưu vẫn là người bình thường, cũng không thể bị giải quyết nhanh như vậy được.
"Làm sao bây giờ? Có cứu bọn họ không?"
Giang Tuyết hoảng sợ khó hiểu viết lên trên giấy.
Nếu bốn học sinh kia gặp phải tên côn đồ, mọi người đều có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Khánh Trần nhìn Giang Tuyết, lại nhìn Lý Đồng Vân.
Cô bé bỗng nhiên kéo tay áo của hắn, viết xiêu xiêu vẹo vẹo lên trên giấy:
"Anh Khánh Trần, chắc chắn ngươi sẽ có biện pháp, ngươi thông minh như vậy mà.”
Cô bé dừng động tác viết lại một chút, mới tiếp tục viết:
"Nhưng nhất định ngươi phải không có việc gì.”
Khánh Trần thở dài, chắc hắn mấy người Hồ Tiểu Ngưu sẽ không chết, lấy phong cách hành động của kẻ tình nghi, hẳn là sẽ cho rằng người du hành thời gian có tài phú, sẽ không dễ sát hại tính mạng của bọn họ.
...Vậy còn kịp.
Hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, trong bóng tối được mí mắt che lập, đồng tử lập tức thu hẹp lại.
Những thông tin đã từng xuất hiện trong đầu, đang bị hắn từ từ kiểm tra.
Nếu có người hỏi hắn, trong quá khứ trước đây có cái gì.
Khánh Trần sẽ bình tĩnh nói với đối phương, nơi đó có bảo tàng mà ngươi đã từng lãng quên.
"Theo tin tức, lần này vẫn còn chín kẻ tình nghi đang lẩn trốn...”
"Xin chào, bạn học, ngươi có biết Lưu Đức Trụ không...”
"Bốn học sinh chuyển trường từ Hải Thành tới...”
Có vẻ như Khánh Trần bỗng nhiên tìm được cái gì.
Lưu Đức Trụ đã từng nói cái gì với mình ở trong phòng tạm giam?
"Sau khi Côn Luân biết được tung tích của người Ngạc Châu, đã sớm mai phục ở ngoài trường...”
"Người phụ trách tên là Trịnh Viễn Đông nói, sẽ có người tiến hành bảo vệ ta.”
Khánh Trần bỗng nhiên mở to mắt, hắn quay lưng lại lấy ra thiết bị truyền tin, gửi tin cho Lưu Đức Trụ:
"Bây giờ bắt xe đến viện 1 tầng 2 khu dân cư ở đường số 4 để canh chừng trước. Đi ngay lập tức!”
Lưu Đức Trụ lập tức nhắn lại:
"Đại lão, ngươi đang làm gì vậy, ta ngồi chừng ở đó làm gì?”
Khánh Trần hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhắn lại: "Nhớ nói cho Hồ Tiểu Ngưu, lần giao dịch đầu tiên đã hoàn thành, bảo hắn thanh toán một cây vàng thỏi.”
Lưu Đức Trụ nhận được tin nhắn liền ngây người trong chốc lát, có ý gì, tại sao bỗng nhiên lại liên quan đến Hồ Tiểu Ngưu?
Nhưng mà hắn vẫn trả lời:
"Được rồi, bây giờ sẽ xuất phát.”
Cuối cùng Khánh Trần đã nhẹ nhàng thở ra, hắn bảo Lưu Đức Trụ tới đây cũng không phải là muốn hại tên này.
Mà là hắn đột nhiên ý thức được, có lẽ loại người du hành thời gian không quan trọng như Giang Tuyết sẽ không thể liên lạc được với Côn Luân, nhưng Lưu Đức Trụ thì khác.
Cũng không phải muốn chính Lưu Đức Trụ liên hệ, mà là lúc này tất nhiên Côn Luân đã mai phục ở bên cạnh hắn.
Điều Khánh Trần cần không phải Lưu Đức Trụ, mà là cần Lưu Đức Trụ đưa Côn Luân đến.
Sau đó, trên tầng truyền tới tiếng khóc mơ hồ của con gái, dường như đã có người tỉnh lại.
...
Trong khu dân cư Thịnh Vượng, mấy tên mật thám Côn Luân canh giữ ở dưới nhà Lưu Đức Trụ đang nói chuyện phiếm.
Chỉ thấy Lưu Đức Trụ vụng trộm đi ra ngoài hành lang, hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi khu nhà, ngồi lên ghế sau của chiếc taxi dừng ở cổng.
Thành viên Côn Luân thấp giọng nói vào tai nghe bên tai:
"Chú ý chú ý, chim sẻ bay lên, chim sẻ bay lên, chim sẻ lên xe của chim ưng.”
Ngay trong bóng đêm thần bí này, Lưu Đức Trụ lo lắng bất an ngồi đằng sau xe taxi, nói:
"Bác tài, đến khu dân cư đường số 4, làm phiền đi nhanh một chút.”
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Lộ Viễn:
"Tất cả mọi người đuổi theo, chim sẻ đã thông báo địa chỉ, có điều khác thường. Ban Thủ, Sơn Tra, các ngươi tăng nhanh tốc độ tới đó tìm vị trí ẩn nấp trước.”
Lưu Đức Trụ căn bản không hề chú ý tới, hành động này của hắn đã kéo theo sự chú ý của bao nhiêu người.