Chương 112: Sợ Hãi
Khánh Trần xoa đầu nàng, khẽ hỏi:
"Ngươi có nghe nói gì về việc của Lý Thúc Đồng không, có thể nói với ta không? Tập đoàn định làm gì với chuyện này?”
"Cũng không có gì đáng nói cả.”
Lý Đồng Vân ngồi trên ghế, cái chân ngắn ngắn nhỏ xinh thò ra ngoài ghế sô pha cua cua:
"Ta nghe nói, Lý Thúc Đồng yên lặng rất nhiều năm, lần này đột nhiên xuất thế chắc chắn sẽ khiến mọi người phải kinh ngạc.”
Khánh Trần lấy từ trong tủ ra chăn đệm, cái nhà này mặc dù có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng mà cái phòng ngủ kia ngay cả giường cũng không có, còn chất đầy đồ lặt vặt mà hắn mua trước đây.
Hắn ta nói với Lý Đồng Vân:
"Tối nay ngươi và mẹ của ngươi ngủ ở trong phòng của ta, hơi chen chúc một chút, ta sẽ ngủ ở phòng khách.”
"Như vậy thì ngại lắm.”
Ngoài miệng Lý Đồng Vân khách sáo nhưng không hề từ chối, cười híp cả mắt lại:
"À đúng rồi Khánh Trần ca, lúc Lý Thúc Đồng ăn cơm ở Nhật Quang các, ngươi đang ở đâu vậy?”
"Ta sao?”
Khánh Trần nhìn về phía nàng:
"Ta đang ở trên đoàn tàu khinh quỹ, có thể nhìn thấy máy bay bay về phía cao ốc Vĩnh Hằng.”
“Ồ vậy sao!”
Lý Đồng Vân không hỏi thêm gì nữa:
"Có vẻ như tập đoàn không quá quan tâm đến chuyện này, giống như là đang đợi phản ứng của mấy nhà khác vậy, ai cũng không muốn là người động thủ trước đâu.”
Khánh Trần hỏi:
"À mà tại sao Lý Thúc Đồng lại vào tù?”
Lý Đồng Vân nhìn cậu mà nói:
"Ta cũng không biết, tuổi ta còn nhỏ như vậy đi lấy hồ sơ của hắn làm cái gì. Được rồi, ta cũng nói được nhiều tin tức rồi, Khánh Trần ca lấy tin tức của ngươi để trao đổi đi.”
Khánh Trần suy nghĩ một lát rồi nói:
"Ta có thể nói chuyện về Thế giới ngoài mà, nói về Hà Tiểu Tiểu, ta cảm thấy cần nói thêm một chút, nhưng mà trước khi tham gia, nhất định phải lấy được số liệu cứ điểm từ trên thế giới, chỉ có như vậy mới có thể tránh khỏi việc bị nó tìm thấy. Ta đang nghi ngờ, Hà Tiểu Tiểu không phải là một người, mà là một tổ chức, kế hoạch của bọn chúng là thu thập tất cả thời gian hành giả. Đương nhiên, chỉ chỉ là suy đoán thôi.”
Lý Đồng Vân nghiêng đầu nói :
"Khánh Trần ca, ngươi chỉ chia sẻ tin tức về thế giới trong, là bởi vì từ tin tức sẽ dễ dàng bị tìm ra, bại lộ chính ngươi à.”
Khánh Trần cười cười:
"Ngươi đoán xem?”
Nhưng vào đúng lúc này, hai người đều có thể nghe thấy được...Ở trên trần nhà, có tiếng ghế đổ xuống nền nhà.
Ngôi nhà này quá cũ rồi, việc cách âm với nhà bên cạnh rất kém, chứ đừng nói đến có cái gì đập lên sàn nhà.
Nhưng vấn đề ở đây là, Khánh Trần và Lý Đồng Vân đều hiểu được, căn phòng ở tầng trên, không hề có người ở.
…
"Suỵt!"
Khánh Trần nói với Lý Đồng Vân.
Cô bé ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía trần nhà phòng khách, cả người co lại nấp ở bên trong ghế sô pha.
Cho dù cô bé có trưởng thành sớm như thế nào, cũng rất ít khi gặp phải loại tình huống này.
Lần trước, bóng ma do hai tên côn đồ xông vào nhà bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, lần này lại có côn đồ nữa tới.
Lý Đồng Vân vô ý thức muốn dùng điều khiển từ xa trong tay để tắt TV, nhưng Khánh Trần đã ngăn cô bé lại.
Sắc trời mùa thu tối đi rất nhanh, bọn họ đã sớm bật đèn lên rồi.
Lúc côn đồ đến chắc chắn sẽ chú ý tới điểm này, cho nên giả vờ trong nhà không có người sẽ xảy ra chuyện.
Khánh Trần vỗ vỗ mu bàn tay của cô bé, dùng khẩu hình lặng lẽ nói:
"Đừng sợ, ta ở đây.”
Lý Đồng Vân lau nước mắt ở khóe mắt, khẽ gật đầu.
Tất cả trong phòng đều nhưng đang diễn ra bình thường, không có gì thay đổi.
Khánh Trần xoay người đi vào phòng bếp, hắn ra hiệu cho Giang Tuyết tiếp tục xào rau.
Hắn viết chữ lên trên giấy cho Giang Tuyết nhìn:
"Côn đồ đã đi lên trên tầng, từ giờ trở đi tất cả chúng ta đều phải làm giống vừa rồi, giống người bình thường vậy. Trước tiên đừng nên hoảng hốt, đối phương sẽ không nghĩ ra ngươi đang ở dưới tầng.”
Cả tòa nhà có bốn tầng, 8 hộ dân, côn đồ sẽ không đến mức phát rồ mà lục soát cả tòa nhà một lần.
Đợi đến khi Giang Tuyết kiên nhẫn xào rau xong bắt đầu vào phòng khách, lúc này nàng mới cố nén sợ hãi viết lên trên giấy:
"Làm sao bây giờ.”
Vừa dứt lời, trên tầng lại truyền tới tiếng thủy tinh rơi vỡ, thậm chí còn có tiếng bước chân nặng nề vừa vặn đi qua đỉnh đầu ba người bọn họ.
Đáy lòng Khánh Trần trầm xuống, đó là trọng lượng của tay chân giả máy móc.
Người bình thường không có khả năng tạo ra tiếng bước chân nặng như vậy được.
Sau đó, trên trần nhà truyền đến tiếng ma sát kỳ quái.
Khánh Trần tìm kiếm âm thanh tương tự trong trí nhớ để tiến hành so sánh... Đây là âm thanh khóa kéo quần áo tiếp xúc với mặt đất.
Lúc này, có người đang nằm trên sàn nhà lắng nghe!
Giống như trong đêm tối, ác ma đã giáng lâm xuống sau lưng ngươi, nhẹ nhành hô hấp, phun ra nuốt vào dòng máu tanh tưởi.