Chương 137: Chạy Mau
Bóng tối chuyển sang ánh sáng, căng thẳng cũng chuyển sang vui vẻ.
Ngay cả bản thân Lưu Đức Trụ cũng cũng không thể hòa nhập ngay với bầu không khí vui tươi của đám bạn cùng lớp được.
Trong đầu như có ai đó nhắc nhở hắn: Nguy hiểm!
Hắn nhớ lại những gì mà Khánh Trần đã nói, lập tức đứng lên, gào to nói:
"Chạy đi! Mọi người mau chạy nhanh lên! Có nguy hiểm!"
Nhưng cảnh tượng mọi người bỏ chạy tán loạn trong tưởng lại không xảy ra, mọi người chỉ nhìn hắn một cách khó hiểu.
Các bạn cùng lớp không thể hiểu được, vừa rồi Lưu Đức Trụ vẫn còn cười nói vui vẻ, sao bây giờ vẻ mặt lại có vẻ lo lắng và hoảng sợ như vây?
Chỉ có Hồ Tiểu Ngưu là người hiểu ra đầu tiên, bởi vì đối với các bạn cùng lớp, thời gian luôn liên tục và nối liền.
Nhưng đối với những người du hành thời gian mà nói, họ đã trải qua hai ngày ở thế giới trong.
Cho nên, không phải Lưu Đức Trụ tự nhiên lại đưa ra lời cảnh báo này, rất có thể hắn biết chuyện gì đó rồi.
Hồ Tiểu Ngưu đứng lên:
"Anh Lưu, có chuyện gì xảy ra sao?”
Lưu Đức Trụ vừa đẩy mấy người ở bên cạnh, vừa nói:
"Nếu còn không chạy sẽ không kịp nữa, bọn côn đồ đã bao vây nơi này. Được rồi được rồi, các ngươi không đi thì ta đi!"
Thế nhưng, cho dù hắn đã giải thích như vậy rồi, các bạn cùng lớp có vẻ vẫn không hiểu gì.
Sắc mặt Hồ Tiểu Ngưu thay đổi, hắn liếc mắt nhìn Trương Thiên Chân, ý bảo nhanh đi theo Lưu Đức Trụ.
Nhưng bọn họ chỉ mới đi ra đến cửa, đã có hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát chạy lại hỏi:
"Chào các bạn học sinh, các ngươi chạy đi đâu vậy?”
Lưu Đức Trụ nhìn thấy đồng phục cảnh sát thì lập tức mừng rỡ như điên:
"Chú cảnh sát, có bọn côn đồ ở gần đây!"
Hai gã mặc đồng phục cảnh sát nhìn nhau, sau đó rút ra súng lục từ bên hông, chia nhau tiến lên nhắm súng vào trước ngực Lưu Đức Trụ và Hồ Tiểu Ngưu, một người nhỏ giọng cười nói:
"Có côn đồ à, sao ta không thấy?”
Tên còn lại lạnh lùng nhìn Hồ Tiểu Ngưu:
"Mở miệng kêu cứu, ta sẽ dùng một phát đạn giết ngươi, quay lại đi!"
Hồ Tiểu Ngưu hoảng sợ cùi đầu nhìn, nòng súng lục đặt ngay trước ngực của hắn.
Trên súng còn có ống giảm thanh!
…
Quanh năm, Hồ Tiểu Ngưu từng đi hết tất cả sân tập bắn hợp pháp ỏ Hải thành, cho nên hắn đã từng thấy thứ đồ chơi này, cũng từng nghe huấn luyện viên ở sân tập bắn giảng qua.
Không nói đến việc mấy tên côn đồ làm sao có được súng, mấu chốt là muốn mua súng giảm thanh trong nước vô cùng khó khăn, bọn buôn lậu cũng rất ít bán loại hàng này.
Hơn nữa, phần lớn các loại súng ồng sau khi lắp thêm ống giảm thanh cũng không thể không có tiếng động nào giống như trong phim, cùng lắm chỉ từ 140 decibel hạ xuống còn 120 decibel, căn bản là không đáng kể.
Hiệu quả thật của ống giảm thanh vẫn luôn bị các bộ phim truyền hình phóng đại quá mức.
Tuy nhiên, cũng có một vài loại súng ống được trang bị đạn giảm âm, điều này thật sự có thể làm giảm âm thanh tiếng súng xuống mức nhỏ nhất.
Khẩu Glock 34 trên tay tên côn đồ, chính là một trong số đó.
Đột nhiên, Hồ Tiểu Ngưu nhận ra, đối phương vô cùng chuyên nghiệp, thậm chí có thể là lính đánh thuê chuyên nghiệp ở nước ngoài.
Lưu Đức Trụ tuyệt vọng. Chuyện này diễn ra quá bất ngờ, đại ca chỉ nhắc nhở hắn sẽ có côn đồ nhưng không nói với hắn côn đồ sẽ mặc đồng phục cảnh sát!
Hồ Tiểu Ngưu hít sâu một hơi, nói:
“Làm theo lời bọn họ.”
Ba người bọn họ bị nòng súng chĩa vào, đành lùi về trong sân.
Trong lúc đó, ở cửa sau còn có năm người cầm súng đang bắt các nhân viên khách sạn Vân Thượng, ông chủ, hai thành viên Côn Luân đi ra từ trong khách sạn.
Hành động của những người này nhanh hơn so với dự tính của Khánh Trần, trước 0 giờ đã âm thầm đi thăm dò toàn bộ nơi này, sau khi trở về mới ra tay.
Sở dĩ bọn chúng đợi sau khi trở về mới xuống tay là để ngăn thành viên Côn Luân tiết lộ tin tức ra thế giới trong, lợi dụng điều này để câu giờ.
Có mấy nữ sinh hét lên kinh hãi.
Có một tên côn đồ kéo cò súng, viên đạn gọn gàng mà linh hoạt găm vào bắp chân của một thành viên Côn Luân.
Sau đó, thành viên Côn Luân ngã xuống nhưng miệng vẫn ngậm chặt không kêu tiếng nào.
Tên côn đồ lại chuyển họng súng về phía Hồ Tiểu Ngưu, Lưu Đức Trụ, lạnh lùng nói:
“Im miệng, nếu không bạn học của các người sẽ chết ngay, còn những người vô tội ngoài khách sạn nữa. Nhìn đi, vị đồng chí Côn Luân này rất thông minh, hắn biết nếu kêu lên sẽ liên lụy người bên ngoài nhưng dù vậy thì dù Lão Quân trên núi tái thế cũng chẳng cứu được các ngươi. Thu hút càng nhiều người bên ngoài chỉ khiến thương vong gia tăng thêm mà thôi.”
“Trong lòng hắn biết rất rõ, người có thể cứu các ngươi, nhanh nhất phải 6 tiếng sau mới đến. Cho nên các vị yên lặng một chút, đừng tự chuốc phiền phức.”