Chương 138: Nguy Hiểm
paponasa, hieuken1102: Ngày mai chắc chắn sẽ bạo chương lunnnn!!!
---
Thành viên Côn Luân ngã trên mặt đất lặng lẽ nhắm mắt lại, đau đớn làm hắn đổ mồ hôi ròng ròng nhưng hắn vẫn không nói tiếng nào.
Lúc này, một tên côn đồ mặc áo khoác đen đứng trước mặt nhóm học sinh, mỉm cười nói:
“Ta rất vui vì gặp được mọi người tại đây, nhưng đừng hoảng, ta không có hứng thú với người thường. Đợi ta tìm được người du hành thời gian sẽ lập tức rời đi với họ. Vì vậy, mong mọi người hợp tác, được chứ? Nếu mọi người chịu hợp tác, mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi”.
Trong đám người, Vương Vân đột nhiên nói:
“Mọi người đừng hoảng, đừng hại nhóm Hồ Tiểu Ngưu.”
Hai người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân liếc nhìn nhau một chút, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà trong đầu Lưu Đức Trụ chỉ có một ý nghĩ: Bọn côn đồ không chỉ có năm người, tin tức của đại ca sai rồi.
Lúc này, trong lòng các học sinh đều vô cùng sợ hãi, nhưng nỗi sợ sệt đối với súng ống và sự đe dọa đến tính mạng của bạn học đã khiến cho các nàng giữ được một chút bình tĩnh, chỉ che miệng nhỏ giọng sụt sùi.
Tiếng thét chói tai vừa truyền ra từ khách sạn Vân Thượng có vẻ đã gây chú ý đến những người bên ngoài.
Ở nhà dân bên cạnh, chủ quán đang chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai, hắn lấy tạp dề lau lau tay rồi đi ra ngoài sân.
Hắn đứng ở trước cửa, ngó sang xem cánh cửa bên cạnh.
Hắn thấy một người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng trước cửa, hình như đang làm nhiệm vụ.
Người chủ quán này tò mò mà lại gần hỏi:
“Đồng chí cảnh sát, ở bên đó có việc gì xảy ra vậy?”
Người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát kia đáp lại:
“Có người say rượu gây rối. Đi về đi, đừng ở đây nhòm ngó.”
“À à, biết rồi.”
Chủ quán gật đầu, quay về nhà mình.
Hắn vừa đi vừa cảm thấy có gì đó là lạ, chủ quán âm thầm nắm chặt di động nằm trong túi, định lát về nhà sẽ gọi điện cho bên cảnh sát hỏi một chút.
Nhưng hắn còn chưa kịp đi đến cửa nhà mình đã cảm thấy một con dao găm lạnh buốt ở phía sau, xuyên qua khe hở giữa xương sườn, hướng lên phía trên, đâm vào tim và phổi hắn.
Một bàn tay đeo găng đen bịt chặt miệng hắn, lôi hắn vào trong khách sạn Vân Thượng.
Sau đó, tên côn đồ mặc đồng phục cảnh sát lần nữa ra ngoài cửa đứng, đóng chặt cửa lớn khách sạn Vân Thượng, còn mình vẫn đứng canh ở cửa không hề nhúc nhích.
Từ đầu đến cuối, hai tay vẫn để bên hông.
Trong khách sạn Vân Thượng lúc này, mọi người đều bị tập trung trong một sân nhỏ. Các học sinh bị dọa sợ, ôm chặt lấy nhau, mà mấy tên côn đồ thì cầm túi nilon đen, đi thu điện thoại của từng người bọn họ.
Trước khi bỏ điện thoại vào trong túi nilon đen, mấy tên côn đồ này còn cẩn thận khóa từng chiếc điện thoại lại.
Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân bị xô về phía sau. Một tên côn đồ mặt sẹo đi đến trước mặt bọn họ, hai tay chìa cái túi nilon đen ra.
Ba người bọn họ rơi vào tuyệt vọng, đành phải lấy điện thoại ra, nhưng tên côn đồ cũng không rời đi mà chỉ nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Ngưu.
Hồ Tiểu Ngưu thở dài trong lòng, hắn lại lấy ra một cái điện thoại khác từ túi quần bên trái rồi thả vào trong túi nilon.
Tên côn đồ cười lạnh một tiếng rồi đẩy cả ba vào trong đám người.
Tên đàn ông mặc áo khoác đen đi đến trước mặt Lưu Đức Trụ, hắn cười tủm tỉm nói:
“Ta cho ngươi một cơ hội, nói cho ta biết, vì sao sau khi trở về ngươi lại phát hiện ra vị trí của bọn ta, còn biết chính xác bọn ta đang bao vây nơi này?”
Lưu Đức Trụ ngậm miệng run lẩy bẩy, hiếm khi thấy hắn im lặng như vậy.
Tên côn đồ đó cười nói:
“Không muốn nói, vậy để ta đoán…Ngươi còn có một người bạn là người du hành thời gian bên ngoài khách sạn Vân Thượng, đúng không?”
Lưu Đức trụ chợt phát hiện, dù đối phương đã đoán được sự thật, nhưng mà có vẻ hắn không hốt hoảng lắm.
Chẳng lẽ chúng còn thủ đoạn gì khác? Hay là, những tên côn đồ trước mặt vẫn chưa xuất hiện toàn bộ.
……
Giờ phút này, Khánh Trần đứng trong phòng, trên tay hắn là con dao bấm vừa mua xong, phía sau hắn là Giang Tuyết vừa mới trở về.
Khánh Trần nghe được mang máng âm thanh của súng, nhưng hắn không biết đó là tiếng của súng lục đã lắp giảm thanh.
Chỉ là ở nhà dân bên cạnh, sau khi chủ quán rời đi thì đến giờ vẫn chưa quay lại.
Người phụ nữ nhìn con dao trên tay hắn lập tức nhận ra:
“Tiểu Trần, ngươi muốn làm gì?”
Khánh Trần cởi giày, xoay người đi ra ngoài:
“Dì Giang Tuyết, dì và Tiểu Vân chờ ở đây, nhớ khóa chặt cửa đừng đi ra ngoài, yên tâm, ta sẽ không sao đâu.”
Giang Tuyết nói từ phía sau:
“Ta có thể giúp ngươi mà, ta có cánh tay robot!”
Đột nhiên, Khánh Trần quay đầu lại nhìn nàng:
“Nhưng ngươi không có kinh nghiệm chiến đấu. Tin ta, ta nhất định sẽ về!”
Nói xong, hắn biến mất ở ngoài cửa.