Chương 143: Gặp Mặt
Mai đủ 200 KP mình bạo thêm 10 chương nữa. Các bạn hãy ủng hộ mình nhé!!!
---
Việc này với trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của hắn, giống như hành động vừa rồi của đối phương cũng chỉ là làm cho người khác xem một chút mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa nghĩ ra, tại sao lại có sự trái ngược này, đối phương sao lại biết mình là người du hành thời gian.
Rõ ràng hắn giấu diếm rất tốt, không ai biết nha!
Thấy tên côn đồ dùng nòng súng đẩy gáy của hắn:
"Hỏi ngươi đấy?"
Nam Canh Thần nước mắt chảy ròng ròng nói:
"Ta là hacker..."
"Hacker?"
Tên côn đồ thầm chửi một tiếng đen đủi.
Phải biết rằng, người xuyên qua thế giới sẽ không thừa hưởng trí thức, cho nên kĩ thuật của các du hành giả trong mắt bọn họ là thứ không đáng tiền nhất, có thể nói là chỉ có thân phận, không có năng lực.
Hơn nữa, nếu thân phận này không được xử lí tốt, có khi sẽ trở thành rào cản lớn.
Tên côn đồ tiếp tục hỏi:
"Người ở thành phố nào?"
"Thành phố số 18."
Nam Canh Thần trả lời.
"Khu thứ mấy?"
"Khu thứ nhất."
Nam Canh Thần vội vàng bổ sung:
"Ta cũng vừa mới chuyển đến."
Tên côn đồ huýt sáo:
"Hóa ra là ở khu thứ nhất của người có tiền, tại sao ngươi lại mới chuyển tới?"
Nam Canh Thần oan ức nói:
"Ta cũng vừa mới bị bao nuôi."
Tên côn đồ sững sờ, hắn tiếp tục hỏi:
"Ở quảng trường Xích Thủy của khu thứ nhất, mới đây đã chiếu hình ảnh 3D gì?"
Nam Canh Thần nói:
"Là hình ba con Hổ Kình nhảy trên mặt nước."
Tên côn đồ suy nghĩ một chút ấn lên bộ đàm ở trên ngực:
"Đại ca, đã xác nhận là thành phố số 18, khu thứ nhất, người du hành thời gian, tiến hành xử lý mọi việc đi."
Nói xong, hắn bỏ bộ đàm xuống, muốn đem theo Nam Canh Thần ra ngoài.
Trong tầm mắt của Nam Canh Thần, lúc tên côn đồ cúi người trói hắn lại, phía sau của tên côn đồ đang ở trước mặt hắn, có một thiếu niên che mặt đang đi tới.
Đối phương dùng khăn quàng cổ che mặt, nhưng Nam Canh Thần vẫn có thể nhìn thấy những vệt màu đỏ rực lan rộng từ dưới chiếc khăn đến hai bên mắt hắn ta.
Hăn không biết thiếu niên này xuất hiện từ khi nào, hắn và tên côn đồ đều không nhận ra có người đang tới gần.
Không có bước chân, không có hô hấp.
Không có thứ gì.
Tên côn đồ hình như cũng đã nhận thấy sự kỳ lạ từ biểu hiện của Nam Canh Thần, nhưng cơ thể của hắn không thể cử động nổi rồi.
Lá lách là kho máu của cơ thể, nếu bị đâm vào đó thì chỉ có chết.
Một khi nó bị lực từ bên ngoài gây tổn thương, người bị tấn công sẽ mau chóng mất máu mà chết.
Tốc độ chỉ sau người bị cắt đứt động mạch chủ.
Tên côn đồ chỉ cảm thấy cơ thể của hắn đang nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng những giọt máu của mình rơi trên mặt đất.
Bọt máu từ trong miệng hắn chậm rãi trào ra, tên côn đồ muốn đưa tay ấn vào bộ đàm ở trước ngực.
Nhưng đã có người nhẹ nhàng từ phía sau vươn tay ra, cướp lấy bộ đàm trước ngực hắn.
"Ngươi ... là ai?"
Nam Canh Thần ngơ ngác hỏi.
Khánh Trần bình tĩnh nhìn hắn:
"Không cần giả vờ như không quen biết ta, đi theo ta. Bây giờ ta không có thời gian nói chuyện với ngươi."
"Dạ vâng, Trần ca..."
Nam Canh Thần xúc động nói.
Nam Canh Thần có thể nhận ra mình, Khánh Trần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai người là bạn học từ cấp ba, sau khi chia lớp tự nhiên và xã hội, không chỉ cùng lớp mà còn cùng bàn.
Hai thiếu niên vẫn luôn là bạn tốt của nhau, cho dù Khánh Trần có che mặt, thậm chí cố làm rối tóc.
Nhưng Nam Canh Thần chỉ cần nhìn thấy con mắt của hắn, thì đã có thể xác định được thân phận của Khánh Trần.
Nam Canh Thần đi theo phía sau Khánh Trần chuẩn bị rời đi, hắn xúc động nói lầm bầm:
"Không nghĩ là ngươi sẽ tới cứu ta, nếu ngươi không xuất hiện, ta chắc chắn sẽ bị bọn chúng bắt đi..."
Nhưng đúng lúc Khánh Trần đang định đưa Nam Canh Thần đi ra từ cửa phụ, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng máy móc.
Có người hô to:
"Chạy ngay đi, bọn họ muốn giết người diệt khẩu!"
Khánh Trần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đó là âm thanh đặc biệt của súng có gắn ống giảm thanh.
Lửa trại bên ngoài như biển lửa phản chiếu cả bầu trời, tiếng học sinh hét chói tai như núi lửa đang sôi trào.
Hắn rút súng lục bên hông ra, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy ông chủ, người phục vụ của khách sạn Vân Thượng, đều đã nằm trong vũng máu, các học sinh thì sợ hãi chạy lung tung.
Chỉ thấy hai thành viên Côn Luân chẳng biết đã trúng đạn ngã xuống từ lúc nào, cửa lớn của khách sạn Vân Thượng không biết đã mở ra từ lúc nào, các học sinh hỗn loạn chạy ra bên ngoài.
Một thành viên Côn Luân trên ngực máu me be bét, ngửa mặt nằm trên nền xi măng lạnh lẽo, chết không nhắm mắt.
Một thành viên Côn Luân khác xiêu vẹo quỳ gối ở cửa lớn nhắm chặt hai mắt.
Hắn cầm trong tay một cây súng, bên cạnh hắn là một tên côn đồ đã tức giận, xa xa là thi thể của một tên côn đồ khác.