Chương 142: Sợ Hãi
Nhưng lúc này không thể dùng đạo đức áp dụng vào việc này được, bản năng của con người là bảo toàn bản thân khi có nguy hiểm, các học sinh không được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sợ hãi là chuyện bình thường.
Chỉ là họ không biết, ngay từ đầu bọn côn đồ đã không có ý định giữ lại mạng sống của người thường nào.
Khánh Trần mặt không thay đổi nhìn mọi việc xảy ra, không hề ra tay.
Hắn cảm thấy việc này rất không hợp lí, bởi vì bọn côn đồ đều là chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Tại thời điểm này lại làm chuyện như vậy, tỏ ra quá ngu xuẩn.
Nhưng bọn chúng không thể ngu xuẩn như vậy.
Khoảng một lúc sau, tên côn đồ kia đi ra, hắn vỗ vai một tên đồng bọn khác nói:
"Tới lượt ngươi."
Các học sinh nghe được như vậy, lập tức sợ hãi co rúm lại thành một đám.
Tên côn đồ kia cười tủm tỉm nhìn vào đám người, các nữ sinh nhao đều cúi đầu không dám nhìn lên, giống như làm như vậy sẽ thoát khỏi việc này.
Nhưng mà một lúc sau, ánh mắt của hắn ta dừng lại. . . ở trên người Nam Canh Thần!
Tên côn đồ gạt đám người sang hai bên, lôi lên thân hình gầy gò của Nam Canh Thần, muốn mang vào trong phòng.
Khánh Trần kinh ngạc nhìn theo:
". . ."
Hắn có thể xác định được một chuyện.
Không thể đợi thêm nữa.
Hắn thậm chí còn không biết hai tên côn đồ nấp ở chỗ nào ở cửa sau, nhưng hắn không thể đợi thêm được nữa.
Đây là cơ hội tốt nhất.
Khách sạn Vân Thượng được xây dựa lưng vào núi, phía sau nó không phải đất bằng, mà là nghiêng nghiêng hướng lên trên, về phía rừng cây và ngọn núi.
Một tên côn đồ im lặng tựa lên cửa sau, hút thuốc.
Tàn thuốc màu đỏ ở trong đêm tối lúc sáng lúc tối, có thể nghe thấy tiếng điếu thuốc cháy xì xì trong đêm.
Khác với tên côn đồ ngoài cửa trước, hắn đã cầm khẩu Glock 34 cầm ở trong tay, như vậy sẽ dễ dàng hành động hơn.
Đột nhiên, có tiếng cục đá rơi vang lên trong đêm tối.
Nhưng mà phản ứng đầu tiên của tên côn đồ lại là nhìn về hướng ngược lại, họng súng thì lại chỉ về hướng phát ra âm thanh.
Mặc kệ bên nào có người, hắn cũng có thể nhanh nhất phản ứng lại, đây là phương pháp xử lí chính xác nhất.
Không có ai.
Trạng thái căng thẳng dần ổn định lại.
Hắn ném tàn thuốc trong tay đi, ánh mắt chăm cú tìm kiếm, muốn tìm ra nơi cục đá phát ra tiếng.
Lúc này, trong bộ đàm truyền đến âm thanh:
"Đếm số, 1."
"2."
"3."
Côn đồ đè xuống bộ đàm nói:
"4."
Một giây này, sự chú ý của hắn tập trung vào bộ đàm, bớt tập trung vào xung quanh.
Hắn buông bộ đàm ra, tiếp tục chăm chú nhìn xung quanh.
Ngay lúc này, con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, nhưng hắn đã bị bàn tay từ phía sau che miệng lại, dao găm lạnh buốt đâm vào bên dưới xương sườn, xuyên qua lá lách của hắn, dừng lại trong lá phổi.
Sau một lúc, hắn nghe thấy người đứng đằng sau, ấn xuống bộ đàm nói :
"5."
Bàn tay kia chậm rãi buông ra, trong miệng tên côn đồ chỉ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ bé.
Trong bộ đàm vẫn đang báo số lượng.
"6."
"7."
"8."
Không ai phát hiện, hai người đã bị giết.
…
Bên trong khách sạn Vân Thượng, Nam Canh Thần đang kêu la thảm thiết, hắn bị kéo vào một gian phòng trên tầng hai.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng lửa trại đang lay động, nhưng hắn lại giống như rơi vào địa ngục.
Nam Canh Thần gào khóc:
"Đại ca, ta van xin ngươi, ngươi đừng chạm vào ta, thật sự thì cái đó của Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân so với của ta còn dài hơn, ngươi đi tìm bọn họ đi!"
Hắn vừa gào khóc, vừa âm thâm dùng sức ở bụng dưới.
Hắn từng xem qua trên internet, có người nói trong lúc nguy cấp như thế này, nếu có thể đúng lúc cởi quần trước, nói không chừng là có thể làm đối phương mất hứng thú, giữ được trinh tiết.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, bản thân cũng có ngày sẽ phải sử dụng chiêu này.
Nhưng mà, âm thanh cởi thắt lưng trong tưởng tượng của hắn cũng không có vang lên.
Tên côn đồ này mặc áo khoác da màu đen, đỉnh đầu đã được cạo trọc lóc.
Ở giữa cổ, có một hình xăm Rồng Đen dài đến giữa cằm, nhìn rất hung ác.
Tên côn đồ chậm rãi tháo găng tay xuống, ở bên trong là cánh tay robot vô cùng thô ráp, hắn hoạt động ngón tay, dường như bởi vì đã khá cũ kĩ, nên ngón tay lúc nắm thành nắm đấm sẽ phát ra tiếng C-K-Í-T...T...T.
Ghê đến rợn người.
Tên côn đồ đứng đối diện lạnh lùng Nam Canh Thần, mãi đến khi tiếng khóc của hắn nhỏ lại, mới bình tĩnh hỏi:
"Nhóc con, ta đối với con trai không có hứng thú. Bây giờ ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi chỉ cần trả lời là được. Phối hợp tốt một chút còn có thể giữ lại cái mạng, ngươi hiểu không?"
"Hiểu, ta hiểu!"
Nam Canh Thần vội vàng gật đầu.
"Thân phận của ngươi ở thế giới trong là gì?"
Tên côn đồ hỏi.
Nam Canh Thần kinh ngạc, vốn dĩ hắn còn tưởng bản thân sẽ bị đem đến căn phòng này chà đạp một phen, lại không nghĩ rằng đối phương sẽ hỏi thân phận ở thế giới trong của hắn.