Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2

Chương 160: Sai Lầm

Chương 160: Sai Lầm

Mai đủ 200 KIM PHIẾU mình bạo 10 chương ạ!!!!
---
"Là một người bạn, ta đã giúp nàng hai lần."
Khánh Trần cũng có chút bất ngờ, ngay cả mẹ Diệp cũng muốn ca ngợi độ tỉ mỉ của Giang Tuyết.
Diệp Vãn không nói thêm gì nữa, bắt đầu bôi thuốc cho hắn.
Khánh Trần cảm thấy hai chân nóng bỏng, ngứa và khó chịu.
Điều này căn bản không giống hắn nghĩ, hắn còn tưởng rằng thuốc chữa thương ở thế giới bên trong sẽ khiến hắn dễ chịu hơn chút.
Lâm Tiểu Tiếu ở bên cạnh nói:
"Nhịn đi, thứ này không có tác dụng giảm đau, nhưng hiệu quả khôi phục rất tốt. Đương nhiên, khôi phục nhanh cũng có giới hạn, không có chuyện gì là không phải trả giá lớn cả.”
Lý Thúc Đồng hỏi:
"Trước đó ngươi nói có năm kẻ địch, ngươi giết mấy người?”
Khánh Trần trả lời:
"Giết sáu người.”
Diệp Vãn nhìn về phía Lâm Tiểu Tiếu:
"Đưa tiền đi, vượt qua bốn người.”
Lâm Tiểu Tiếu tâm bằng lòng nói:
"Ê, tên nhóc này sao mà hung ác vậy... mà khoan, có năm tên côn đồ, ngươi giết sáu người, ngươi giết cả bạn học để tế trời sao?”
Khánh Trần:
"... Không phải, là số lượng côn đồ vượt qua dự tính, tổng cộng 8 người.”
"Thì ra là thế.”
Lúc này, Khánh Trần đã quen với việc hai người kia lấy mình ra đánh cược, hiếu kì hỏi:
"Ngươi cược ta giết mấy người?”
"Ba người, ta cảm thấy giết ba người đã không tệ rồi, đây mới là lần đầu tiên ngươi ra tay giết người đó!"
Lâm Tiểu Tiếu thở dài:
"Chẳng lẽ ngươi giết người mà không do dự sao.”
Trong lúc nói chuyện, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Khánh Trần.
Thiếu niên do dự một chút rồi nói:
"Mặc dù nói như vậy có vẻ không quả quyết, nhưng lúc ta giết người đầu tiên, cảm nhận được máu tươi trên tay, đúng là đã do dự, thậm chí có một ít sợ hãi, muốn chạy khỏi nơi đó.”
Lý Thúc Đồng cười:
"Đây mới là phản ứng bình thường, nếu như ngươi không có một chút do dự nào, ta mới phải hối hận. Ta dạy cho ngươi hung ác đối mặt với thế giới, nhưng trong lòng cũng nên có chút kính sợ với mạng sống mới đúng.”
"Ừm, ta biết ý của sư phụ, cũng hiểu được."
Khánh Trần trả lời.
"Vậy lần này trở về có chuyện gì muốn ưu tiên xử lý không."
Lý Thúc Đồng hỏi:
"Thầy có thể làm giúp ngươi.”
"Đúng là có hai chuyện."
Khánh Trần nói:
"Ta giải quyết chuyện thứ nhất trước đã.”
Nói rồi, hắn xác nhận đã bôi xong thuốc, nhịn đau xỏ giày đi đến phòng tạm giam.
Ngay từ đầu tư thế đi của hắn còn có chút khó chịu, nhưng lúc tới nơi đã cố gắng nhịn đau, khôi phục tư thế bình thường.
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ:
"Mẹ nó, tên nhóc này đúng là ác với mình, không ngại chân đau. Nhưng mà, người càng hung ác với mình, sẽ càng hung ác với kẻ địch, chuyện tốt.”
Khánh Trần đeo mặt nạ mèo thần bí lên lần nữa, khi cửa phòng tạm giam vừa mở ra, Lưu Đức Trụ ở bên trong ngoan ngoãn dâng lên ba cây vàng thỏi, vẻ mặt cực kì nghe lời.
Chỉ là Khánh Trần cũng không thèm lấy vàng thỏi, mà bình tĩnh hỏi:
"Nói về sai lầm của mình đi.”
"Ta không nên không để ý máy truyền tin trong thời gian dài."
Lưu Đức Trụ ngoan ngoãn nói:
"Ta cũng không nên chỉ lo tự chạy trốn, càng không nên nuốt vàng thỏi một mình.”
Khánh Trần lặng lẽ cười lạnh sau mặt nạ, hắn hỏi:
"Ta biết Côn Luân tìm riêng ngươi, bọn họ đã nói cái gì, nói cho ta từ đầu đến đuôi.”
Lưu Đức Trụ suy nghĩ, rốt cuộc đại lão có thân phận gì ở thế giới ngoài, mà còn biết cả hướng đi của cả Côn Luân?
Lúc này, hắn cũng có một chút suy đoán mới, có phải là đại lão có rất nhiều cấp dưới, ví dụ như sát thủ trên núi Lão Quân kia.
Trước đó mình vụng trộm giấu đồng hồ đi, có phải cũng là cấp dưới của đại lão thông báo cho đối phương không?
Có khả năng này.
Sở dĩ hắn đoán như vậy, vì hắn luôn cảm thấy cách đại lão xử lí mọi chuyện không hề giống một học sinh cấp ba.
Rõ ràng học sinh cấp ba phải giống như hắn, gặp nguy hiểm sẽ sợ, thấy nguy hiểm sẽ muốn tránh, tất cả mọi người đều chưa từng trải qua chuyện khủng bố như thế. Ngay cả học sinh xuất sắc như Hồ Tiểu Ngưu, không phải màn đêm vừa buông xuống cũng sợ sao.
Nói một cách chính xác, Lưu Đức Trụ cảm thấy bên trong đám học sinh cấp ba không nên có loại người có thể ở phía sau bày mưu tính kế như Khánh Trần.
Thật ra, Khánh Trần cũng không biết Côn Luân đi tìm Lưu Đức Trụ, hắn chỉ đoán nhất định Côn Luân sẽ tìm thôi.
Lúc này, Lưu Đức Trụ nói:
"Bọn họ hỏi ta có biết cấp dưới của ngài không, ta không trả lời. Bọn họ nói cũng không có ý gì khác, chỉ là tìm được một chiếc điện thoại ở hiện trường, hình như là tên côn đồ cầm đầu đã nhận được một cuộc điện thoại thần bí trước khi chết, không tra được là ai gọi.”
Lúc này, Lưu Đức Trụ còn đang chần chừ nhìn dưới chân Khánh Trần, thật ra Côn Luân còn nói phát hiện ra những dấu chân máu, nhất định chân của kẻ giết người bị thương rất nặng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất