Chương 161: Vì Sao?
Nhưng hắn phát hiện, đại lão thần bí trước mặt đi lại vẫn bình thường, vậy xem ra, lúc ấy đối phương thật sự không ở núi Lão Quân.
Hơn nữa, đúng là đối phương cũng có một cấp dưới hung ác thật.
"Lưu manh nghe điện thoại, vì sao lại hỏi ngươi?"
Khánh Trần hỏi.
"À, bọn họ nói dấu vân tay kia là về sau mới có, bình thường trên điện thoại phải có mấy trăm dấu vân tay, nhưng điện thoại đó chỉ có mười mấy."
Lưu Đức Trụ nói:
"Bọn họ cảm thấy, hẳn kẻ giết người đã nhận cuộc điện thoại kia.”
Một chiếc điện thoại bình thường sẽ bị cầm lấy, buông xuống rất nhiều lần, vân tay phía trên cũng nhiều không kể xiết.
Nhưng khi đó Khánh Trần đã gần như sắp ngất xỉu, không có thời gian tạo ra nhiều dấu vân tay như vậy.
Quả nhiên, hành động nhỏ đó của mình không thể lừa được người thông minh trong Côn Luân.
Lưu Đức Trụ nói:
"Côn Luân tìm ta để hỏi xem cú điện thoại thần bí kia nói gì, đối phương là ai. Bởi vì bọn họ nghi ngờ là người này xuất hiện mới thúc đẩy Vương Vân trở thành nội ứng. Người này nấp ở đằng sau đám côn đồ, không chừng về sau còn cấu kết với một số người có ý đồ xấu, làm ra chuyện lớn hơn.”
Ngay sau đó hắn lại nói:
"Đại lão, nếu không ngài hỏi cấp dưới đi, ta nói nội dung cuộc điện thoại cho Côn Luân nhé?”
Khánh Trần căn bản không nhận việc này, mà nói:
"Cuối cùng ngươi còn gì muốn nói không?”
Lúc này Khánh Trần cảm thấy, hắn đã rất khó có thêm được tin tức có ích gì nữa.
Lưu Đức Trụ sửng sốt, sau đó bật khóc trong nháy mắt:
"Đại lão, ngươi muốn ta để lại di ngôn?”
Khánh Trần hỏi ngược lại:
"Ta cần giữ ngươi lại làm gì, ngươi cảm mình còn giá trị?”
Nói rồi, Lưu Đức Trụ hận không thể quỳ xuống với Khánh Trần:
"Đại lão, lần này ta đã mang tất cả vàng thỏi bỏ túi đến rồi, hơn nữa ta cam đoan về sau sẽ tận tâm tận lực, ngài đừng giết ta, giữ lại ta còn có tác dụng! Ta có thể thay ngài đi làm bia ngắm, ngài có thể dùng ta để thu hút người du hành thời gian cả nước, ta có thể làm con rối của ngài để lôi kéo bọn họ!”
Lưu Đức Trụ biết rất rõ một điểm, dù bây giờ đại lão giết hắn cũng không cần chịu bất kì trách nhiệm pháp luật gì, không có ai ở thế giới bên ngoài biết hắn chết như thế nào!
Khánh Trần đứng dậy:
"Đã muộn. Nhớ kỹ, làm sai nhất định phải trả giá đắt. Dù ngươi chỉ là học sinh lớp 11, chưa từng trải qua sự tàn nhẫn của xã hội cũng không hiểu thế giới này nguy hiểm cỡ nào, nhưng nếu như ngươi đã vào trong trò chơi này, nhất định phải hiểu được một vài quy tắc.”
Nói rồi, hắn đứng dậy, điềm nhiên như không có việc gì đi ra ngoài.
Thấy thiếu niên trầm mặc, Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu như hiểu ngầm trong lòng mà đi vào phòng tạm giam, đưa Lưu Đức Trụ đến hộp đen lúc trước Khánh Trần phải trải qua thử thách.
Đương nhiên, đây là Khánh Trần hù dọa tên này thôi.
Lưu Đức Trụ không thể chết nhưng nhất định phải chịu trừng phạt.
…
Trong phòng kín, Khánh Trần có phim xem, có ý chí kiên cường chịu đựng nhưng chắc chắn Lưu Đức Trụ không chống đỡ được.
Theo Lâm Tiểu Tiếu đoán, tên này vượt qua 48 giờ là sụp đổ.
Nói thật, nếu đổi thành một học sinh khác ở vị trí của Lưu Đức Trụ, chưa chắc đã hơn được hắn.
Nhưng mà tên này tham tiền sợ chết, nếu hắn không phải học sinh cấp ba bình thường, chỉ sợ chết chưa hết tội.
Theo Khánh Trần, nếu mấy giờ trước tên này đừng ham chơi, để ý máy truyền tin một chút sẽ không có chuyện ở núi Lão Quân.
Trong hành lang mờ tối vang lên tiếng cầu xin tha thứ của Lưu Đức Trụ, nhưng Khánh Trần không nhúc nhích.
Giống như Lâm Tiểu Tiếu nói, hắn đã bước qua ranh giới khó khăn nhất trong lòng: Biết mình nên học cách đối mặt với thế giới tàn nhẫn lạnh lẽo kia thế nào.
Lý Thúc Đồng nói với hắn:
"Có đôi khi, lúc chúng ta đưa ra quyết định cần vứt bỏ đánh giá tiêu chuẩn của đời, như tiêu chuẩn về “tàn nhẫn” và “nhân từ”. Trên đường cuộc đời, ngươi chỉ cần đưa ra quyết định chính xác nhất là được.”
Khánh Trần thở dài:
"Nhưng Lưu Đức Trụ này lắm tật xấu, đôi khi thật sự muốn từ bỏ hắn.”
"Từ bỏ? Vì sao chứ?"
Lý Thúc Đồng có chút hứng thú nói:
"Nếu ngươi muốn chọn bù nhìn ở thế giới bên ngoài, vậy trước mắt Lưu Đức Trụ là thích hợp nhất. Hắn có sự khôn lỏi và lòng tham nhỏ nhưng không có chủ kiến. Hắn không có can đảm, lại có lòng hư vinh. Nếu như thay bằng một người có chủ kiến, có chí hướng, tự ràng buộc, có can đảm, đối phương sẽ cam tâm làm con rối cho ngươi?”
Khánh Trần như có điều suy nghĩ.
Lý Thúc Đồng hỏi:
"Được rồi, chuyện thứ nhất đã được giải quyết, chuyện thứ hai là gì?”
"Giải quyết một mối ân oán, hỏi một vấn đề.”
Khánh Trần nói.