Chương 166: Thay Người Khác Nhận Tội
Hắn buồn bực nhìn Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn:
"Còn điều gì mà ta cần nhưng chưa biết không?”
"À.”
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Ông chủ còn có một sư muội tên là Vương Tiểu Cửu, nhưng tuổi còn nhỏ, là do 8 năm trước ông chủ thay sư phụ mình nhận, bây giờ hình như mới qua khỏi cửa thứ năm của Sinh Tử Quan.”
"Còn gì nữa?”
Vẻ mặt Khánh Trần không chút thay đổi hỏi.
"Không còn không còn.”
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói:
"Có một số chuyện hiện tại chúng ta không nhớ ra, nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết.”
"Không đáng tin chút nào.”
Khánh Trần thở dài.
Lâm Tiểu Tiếu suy nghĩ đổi sang nói chuyện khác:
"Sau này trong nhà tù sẽ trở lại bình thường, ít nhất không thể bỏ đói bọn họ thêm nữa. Nhưng ngươi không cần quá lo cho họ, Quách Hổ Thiền nói một câu không sai, ngoại trừ một ít người ở đây, số còn lại chết cũng không hết tội.”
"Chết cũng không hết tội?"
Khánh Trần nghi ngờ:
"Là cách nói cường điệu hoá sao?"
"Không phải.”
Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu:
"Có thể tới đây đều là tội rất nặng, ngươi có nhớ tên tù nhân có tay chân robot đều màu đỏ không, chính là cái tên có kiểu tóc giống như ổ gà ấy.”
"Ta nhớ.”
Khánh Trần gật đầu.
Lâm Tiểu Tiếu tiếp tục nói:
"Cái tên đó ở ngoài giết chết hơn mười người, buôn bán giác mạc trẻ em, nói chết cũng không hết tội còn chưa hả giận nữa là. Nhưng luật của liên bang hiện tại không có hình phạt tử hình, chỉ có thể kết án ngồi tù hơn một trăm năm, căn bản không có ý nghĩa gì cả.”
"Còn loại như Lưu Đức Trụ, thay người khác nhận tội thì sao?"
Khánh Trần truy hỏi.
"À, loại như thế chúng ta đều điều tra từ từ, ví dụ như Lưu Đức Trụ, chúng ta sẽ tìm cách chuyển hắn đến một nhà tù khác, thực ra Lộ Quảng Nghĩa cũng thuộc loại trường hợp này, nếu không phải Khánh thị sắp xếp, hắn đã sớm bị chuyển đi rồi.”
Lâm Tiểu Tiếu giải thích:
"Trí nhớ của ngươi tốt như vậy, nhất định sẽ nhận ra, dù luôn có tù nhân chuyển vào nhưng tổng số người đang dần giảm đi.”
Giống như, vào thời điểm Khánh Trần vừa tới có 3102 người, hiện tại chỉ còn 3009 người.
Nhưng lời giải thích này ngược lại càng khiến Khánh Trần thêm bối rối, bởi vì hắn nhận ra Lâm Tiểu Tiếu cố ý giữ lại những kẻ 'chết cũng không hết tội' kia.
Chắc không tới nỗi làm gì độc ác chưa.
Nhưng khi Khánh Trần hỏi lại, Lâm Tiểu Tiếu không trả lời.
…
Đếm ngược 159:00:00.
Đám tù nhân vẫn bị giam lại trong phòng giam như trước vì còn một chuyện quan trọng mà Khánh Trần chưa làm.
Rạng sáng hôm nay, hơn ba mươi tù nhân được đưa tới cùng lúc, lúc này Diệp Vãn đang thẩm vấn từng người một.
Đây vốn là việc của Lộ Quảng Nghĩa nhưng vì không để bên ngoài biết Khánh Trần là học trò của Lý Thúc Đồng nên Lộ Quảng Nghĩa cũng chỉ có thể ở trong phòng giam.
Diệp Vãn quay lại bàn ăn:
“Trong nhóm người mới này, người du hành thời gian hình như hơi nhiều. Tổng cộng 37 người đã có tới 5 người không nói được thân phận. Có 2 người định nói dối để thông qua kiểm tra, họ nói mình ở khu 7 thành phố số 18, hỏi đến tất cả ở nơi đó là đâu đều trả lời được nhưng khi hỏi đến quan hệ gia đình lại ấp úng.”
Khánh Trần thở dài:
“Bây giờ người du hành thời gian đều thông minh hơn. Sau khi phát hiện đồng hồ đếm ngược trên tay liền vội vàng lên mạng tra tin, tạo ra một thân phận để tránh bị phát hiện.”
Bây giờ, các tổ chức ở thế giới trong cũng bắt đầu kế hoạch xử lí người du hành thời gian. Hơn nữa, hầu hết các tổ chức đều không có thái độ tốt với người du hành thời gian.
Ví dụ như ở hai thành phố do tập đoàn Jindai kiểm soát, người du hành thời gian rất đen.
Bởi vì đều từ Nhật Bản xuyên đến nên không biết nói tiếng phổ thông.
Đến một người lại bị bắt một người, toàn bộ người du hành thời gian đã bị tìm ra, sau đó bị tập trung lại một chỗ để giám sát.
Theo thông tin mới nhất, Nhật Bản ở thế giới ngoài đang dấy lên một làn sóng học tiếng Trung, một khóa học tiếng Trung có giá lên tới hàng trăm nghìn yên.
Ở chỗ của tập đoàn Lộc Đảo cũng gặp tình huống tương tự, chỉ có nhà họ Lý ở Lộc Đảo mới nói tiếng Hàn.
Gia chủ Lý gia là Lý Bỉnh Triết của Lộc Đảo, gia chủ Lý gia là Lý Tu Duệ của Trung Nguyên, đây là hai gia tộc hoàn toàn không liên quan đến nhau, mà Lý Đồng Vân chính là người của Trung Nguyên Lý gia.
Giờ phút này, bất kể người du hành thời gian ở thế giới ngoài hay trong đều không an toàn.
Đến mức mỗi một người du hành thời gian đều như gián điệp, cố gắng che giấu thân phận, chỉ sợ bị phát hiện sẽ bị giết.
“Xử lí năm người du hành thời gian này thế nào?”
Diệp Vãn hỏi:
“Trực tiếp chuyển đến nhà tù khác?”
Khánh Trần nghĩ nghĩ:
“Đưa bọn họ đến phòng thẩm vấn đi, ta sẽ hỏi từng người vài chuyện, có lẽ sẽ tìm được đối tượng hợp tác. Hơn nữa, bọn ta sống ở cùng thành phố ở thế giới ngoài, sau này gặp lại cũng dễ nhận ra.”
Phòng thẩm vấn là một căn phòng đầy bụi bẩn, bốn vách tường đều được làm bằng kim loại, đèn LED màu trắng nhạt tỏa ra ánh sáng chói mắt được treo ngay trên đỉnh đầu, tù nhân ngồi trong đó sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi trong vô thức.
Trên một mặt tường còn được khảm một mặt kính một chiều rất lớn bằng kim loại.
Khánh Trần bình tĩnh đứng bên cạnh, từ góc nhìn của hắn, tấm kính kia hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn rõ mồn một từng người du hành thời gian đang bồn chồn đứng ngồi không yên.