Chương 177: Đầu Hành
Khánh Trần lắc đầu:
"Không xuất hiện lần nào nữa."
Giống như thế hệ Kỵ Sĩ trước kia, từ sau sự việc ở núi Lão Quân, khóa gien hắn cũng không còn dấu hiệu nới lỏng nào nữa.
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Không sao, lần đi ra ngoài này chắc chắn sẽ có nhiều thu hoạch."
"Sư phụ."
Khánh Trần hỏi:
"Đồ ăn chúng ta mang theo, 2 ngày đã ăn xong rồi, Sau khi xuống núi chúng ta ăn cái gì?"
Lý Thúc Đồng nhìn về phía thiếu niên:
"Ta làm sao biết, đây đương nhiên là việc cần học trò lo rồi!"
Khánh Trần:
". . ."
Thiếu nữ Tần Dĩ Dĩ đã gấp gọn gẽ lều của mình từ sáng sớm, sau đó ném lên xe.
Nàng lặng lẽ đánh giá thiếu niên cách hơn mười mét phía trước, phát hiện đối phương đang nấu cơm cho người đàn ông trung niên.
"Anh, người hầu không có cơ hội được trả tự do sao."
Tần Dĩ Dĩ hỏi Tần Đồng.
"Người hầu được trả tự do? Cơ bản là chưa từng có. "
Tần Đồng nói:
"Người hầu thường là người ở gần những người tai to mặt lớn, họ biết rất nhiều bí mật, dù có tàn tật, chủ của bọn họ cũng sẽ không thả bọn họ đi, có thể sẽ giết chết."
Tần Dĩ Dĩ thở dài, rõ ràng thiếu niên kia đẹp trai như vậy, vậy mà lại là người hầu.
Không biết gia đình hắn thế nào mới có thể nhẫn tâm bán con của mình cho người khác.
Tần gia bọn họ tuy hơi nghèo, cũng nhiều con, nhưng chưa bao giờ Tần Thành có ý định bán con mình.
Nghĩ đến đêm qua, thiếu niên mặt không thay đổi mà bôi thuốc lên chân, Tần Dĩ Dĩ nghĩ thầm, thiếu niên này nhất định đã từng bị tra tấn dã man nên mới thấy đau đớn.
Nhưng vào lúc này, phía bắc rừng cây bỗng vang lên tiếng động cơ cùng tiếng nhạc ầm ầm.
Tiết tấu bản nhạc rất nhanh, những người nghe thấy dù từ xa vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Đoàn xe từ phía bắc còn chưa đến, Tần Thành liền nhìn thấy mười mấy chiếc máy giám sát không người lái bay trên đỉnh đầu.
"Là loại hình máy giám sát không người lái Biên Giới -011, cầm vũ khí! Nhanh, mau thu hồi thiết bị giám sát của chúng ta lại!"
Tần Thành gào lên nhưng mọi việc đã chậm.
Máy giám sát đã bao vây xung quanh khu lều tạm, hơn mười chiếc máy giám sát được trang bị vũ khí đầy đủ, trực tiếp bắn rơi thiết vị giám sát của bọn Tần Thành.
Tần Dĩ Dĩ vô cùng đau lòng, bọn họ đã rất vất vả mới có thể đổi lấy mấy cái máy giám sát này, từ khi có chúng, lúc đi dã ngoại tìm mồi mới được ngủ ngon.
Tần Thành hít sâu một hơi rồi nói:
"Giơ hai tay lên, không được phản kháng. Là đội xe đi săn của hai nhà Lý, Trần, chúng ta chạy không thoát."
Tất cả mọi người đều không dám động đậy, hơn mười chiếc Biên Giới -011 bay vòng quanh bên người bọn họ, giống như đang theo dõi xem ai có ý định phản kháng.
Mà bọn Tần Thành như dê đợi làm thịt, giơ hai tay đầu hàng, chuẩn bị mọi khả năng có thể xảy ra.
Trong chớp mắt, ở phía bắc, một đội xe lao vụt đến làm cuộn lên khói bụi mờ mịt.
Khánh Trần và Lý Thúc Đồng đều kéo cao cổ áo jacket, yên lặng xem diễn.
Lý Thúc Đồng nhỏ giọng nói:
"Tạm thời đừng để lộ thân phận, ta không muốn phải giết hết bọn hắn."
Khánh Trần kinh ngạc nhìn sư phụ của mình:
". . ."
Đội xe do hơn 30 chiếc tạo thành, 29 chiếc xe việt dã bánh xe to oành, 7 chiếc xe Pickup làm xe hậu cần, đội ngũ vô cùng khổng lồ.
Ống khói của xe việt dã không ở đằng sau mà trải dọc hai bên thân xe.
Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, có người hưng phấn đạp lên chân ga, ống bô dọc hai bên thân xe bỗng nhiên phun ra lửa.
Khánh Trần cảm giác rất mới lạ, lúc trước Giang Tuyết có nói với hắn, vì ở hoang dã không có cách nào xây dựng Vân Lưu Tháp nên xe đi trên hoang dã, phần lớn đều sử dụng động cơ diesel.
Bây giờ Khánh Trần mới nghĩ ra, động cơ diesel mà Giang Tuyết nói đến so với đông cơ diesel mà hắn biết cũng không khác nhiều lắm.
Trên chiếc xe cầm đầu, một người đeo kính thực tế ảo ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, toàn bộ hơn mười chiếc máy giám sát không người lái đều do một mình hắn điều khiển.
Dưới tình huống bình thường, loại người này ở trong đội xe được gọi là "Lái chính", phụ trách tất cả việc giám sát xung quanh, bảo vệ an toàn khi đi cắm trại, gần như là đội phó của đoàn xe.
Trên một chiếc xe phía sau, có một người tuổi trẻ nhảy xuống, từ từ đi vào khu lều tạm, nhưng khi hắn nhìn thấy hai chiếc xe Pickup của Tần Thành liền mắng một câu xui xẻo.
Trong xe có người hỏi:
"Thế nào?"
Người trẻ tuổi trả lời:
"Cái này mẹ nó là thợ săn hoang dã được cấp phép ở thành phố số 18, là công dân hợp pháp, không giết được."
Trên thân xe Pickup được vẽ mấy cái đầu sói, còn có một dãy số, đó là số thứ tự thân phận hợp pháp của cả nhà Tần Thành được cấp lúc ra khỏi thành phố.
Trong đội xe có người bỗng nhiên nói:
"Chắc là không sao đâu, ta thấy camera của họ cũng chưa bật, trung tâm kiểm soát trong thành phố chắc sẽ không biết đâu. Giết đi, xem như tế cờ cho lần thu săn này."