Chương 176: Không Có Sát Khí
Từ đầu đến cuối, thiếu nữ đều không có ý đồ phản kháng, chỉ nhìn đối phương chằm chằm.
"Bây giờ thời tiết rất lạnh, ngươi ngồi ở bên ngoài một đêm sẽ bị bệnh.”
Thiếu nữ kiên trì nói.
"Ừm, cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng không cần.”
Thiếu niên dựa vào tảng đá ngồi xuống một lần nữa.
"Vậy được rồi, ngươi nhớ kỹ, ta tên là Tần Dĩ Dĩ.”
Thiếu nữ ôm tấm thảm về tới nhà mình.
Tần Đồng cau mày nói:
“Ngươi có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?”
"Không biết.”
Thiếu nữ quay đầu nhìn anh trai mình:
“Trên người hắn không có sát khí.”
Hơn nữa, vừa rồi lúc thiếu niên ngồi xuống, nàng đã thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Đúng là rất đẹp.
"Trẻ con thì biết sát khí là gì.”
Lúc này ông lão Tần Thành ngẫm nghĩ rồi nói:
“Đối phương có vẻ không có ý tạo quan hệ với chúng ta, vậy đừng phí sức nữa. Ta quyết định, ngày mai chúng ta bắt đầu xuất phát đến chỗ kia, tìm con mồi ở biên giới.”
Nói rồi, hắn mở một cái rương màu đen từ bên cạnh ra, bốn chiếc máy bay không người lái lẳng lặng nằm bên trong chậm rãi bay lên không trung, bay ra xung quanh doanh trại.
Đợi đến khi bọn chúng đến từng khu vực được chỉ định, phía dưới mỗi cái máy bay không người lái đều chiếu ra tia sáng màu trắng nhẹ nhàng, chiếu sáng xung quanh hơn một chút.
Giữa bốn chiếc máy bay không người lái có một chùm sáng màu đỏ, một khi có sinh vật không rõ tiến vào khu vực này, máy bay không người lái sẽ tự động phòng ngự và cảnh báo.
Đám thợ săn kiếm ăn ở trên vùng hoang dã cũng có thứ để bảo vệ mình.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thúc Đồng thoải mái chui ra khỏi lều vải, hắn nhìn về phía Khánh Trần tựa ở trên tảng đá ngủ, cười nói:
“Vết thương ở chân đã đỡ chưa?”
"Tốt hơn nhiều rồi.”
Khánh Trần gật đầu:
“Mặc dù lặn lội đường xa luôn khiến vết thương nứt ra, nhưng thuốc rất thần kỳ, vết thương vẫn đang chuyển biến tốt đẹp. Chắc là... qua hai ngày sẽ khỏi hẳn.”
"Nếu vết thương đỡ rồi thì được.”
Lý Thúc Đồng cười mỉm nói:
“Bắt đầu chuẩn bị bữa sáng đi!”
Hắn nhìn thoáng qua doanh trại bên cạnh, nơi đó đang nấu cháo, có người đang cắt thịt khô vào trong nồi sắt.
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn Lý Thúc Đồng, nói:
“Dù sư phụ định rèn luyện cho ta nhưng trong ba lô chỉ có đồ dùng hàng ngày của sư phụ, cũng thật quá đáng. Còn nữa, vì sao còn mang theo cả bàn, ghế vậy? Không thể tìm tảng đá để ngồi.”
"À, ngồi trên đá sẽ rất lạnh.”
Lý Thúc Đồng giải thích:
“Với lại, là Diệp Vãn nói trọng lượng của ba lô không đến 60 cân, ta mới bảo hắn nhét cả bàn, ghế vào. Tu hành phải có dáng vẻ của tu hành, ngươi mới chỉ rèn luyện ngắn ngủi đã đi ra ngoài với ta, trên đường cũng không thể lơ là việc tu hành. Có thuật hô hấp trợ giúp, vác nặng đi đường sẽ khiến ngươi có tốc độ của người tăng lên. Theo ta tính toán, lúc đến khu vực cấm kị số 002, tố chất thân thể cũng gần đủ.”
"Nhưng rõ ràng có thể ném nho khô, táo tàu, cẩu kỷ đi, chuẩn bị cho ta chút vật tư mà.”
Khánh Trần có chút không cam tâm.
"Ta già rồi.”
Lý Thúc Đồng nhấn mạnh:
“Sư phụ cần dưỡng sinh.”
Khánh Trần lấy một quyển sách bằng giấy rất dày từ trong ba lô leo núi ra, đau lòng nhức óc nói:
“Cho nên sư phụ còn bảo Diệp Vãn nhét một quyển sổ tay dưỡng sinh vào trong? Thời đại này muốn tìm một quyển sách giấy chắc chắn không dễ gì!”
…
Đi ra từ ngục giam số 18, Khánh Trần theo Lý Thúc Đồng qua một đường hầm rất dài, xuyên qua khu vực giám sát bên ngoài ngục giam, đi thẳng lên núi.
Khánh Trần đã từng hỏi: Vì sao trong ngục giam lại có đường hầm thông ra ngoài?
Lý Thúc Đồng giải thích cho Khánh Trần: Ngục giam số 18 được xây dựng bởi tập đoàn Lý thị.
Lúc xây dựng ngục giam, Lý thị muốn lưu lại một đường thoát hiểm, phòng ngừa một ngày nào đó có thành viên trong gia tộc trở thành tù nhân sẽ không bị chết già trong ngục.
Tập đoàn Lí thị khi đó vẫn chưa phát triển như bây giờ, cũng không biết lúc nào sẽ trở thành vật hi sinh của kẻ khác.
Sau đó, những công nhân phụ trách xây dựng đường hầm này, trên đường đến thành phố số 10 làm công trình khác, tất cả đều chết bởi vì núi lở.
Đường hầm bí mật này chỉ còn vài lãnh đạo cấp cao của Lý thị biết.
Về sau, Lý thị dần lớn mạnh, người biết về công trình bí mật này cũng đã chết, ngay cả thế hệ bây giờ của Lý thị cũng không biết đến con đường trốn thoát mà thế hệ cha ông để lại.
Bây giờ Lý thị là tập đoàn vô cùng lớn trong liên bang, có vẻ không cần dùng đến đường lui này nữa.
Sau khi Lý Thúc Đồng và Khánh Trần ra ngoài, ông để Khánh Trần đeo ba lô leo núi, mặc dù chân thiếu niên vẫn chưa khỏi hẳn, hai người vẫn dùng tốc độ nhanh nhất đi lên núi.
"Xương cốt có lại xuất hiện tiếng đôm đốp không?"
Lý Thúc Đồng hỏi.
"Không."