Chương 182: Bênh Vực
"Vậy tay chân robot làm sao bây giờ?"
Khánh Trần hỏi.
"Tự mình mang theo sạc không dây lên xe. "
Tần Dĩ Dĩ chỉ vào đằng sau của chiếc xe bán tải kia nói:
"Bên cạnh lồng sắt có một cái cái vali đen, bên trong chứa lò phản ứng hợp kim Bismuth-chì loại hình Minh Tinh-3 đấy. Đồ chơi kia khá quý giá, là cha ta mua từ chợ đen. Nghe nói, trước kia là nguồn động lực chiến đấu chính trên xe tăng 'Sơn thức'."
Tần Đồng liếc mắt nhìn em gái:
"Khụ khụ."
Ý của hắn là, coi như ngươi thích thiếu niên này cũng không thể nói hết mọi chuyện nhà chúng ta ra ngoài chứ.
Tần Dĩ Dĩ liếc anh trai nhà mình một cái:
"Ngươi khụ cái gì, thân phận địa vị như ông chú đây cũng chướng mắt phế phẩm trong tay chúng ta."
Lý Thúc Đồng phối hợp nhìn Tần Đồng nói:
"Đúng, ta chướng mắt."
Tần Đồng:
"..."
Hắn hiện tại muốn vào trong xe ngồi, không ngồi ngoài này nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Tần Dĩ Dĩ tò mò đánh giá Lý Thúc Đồng:
"Ông chú, ta cảm thấy con người ngươi cũng không tồi đâu, vì sao phải đối xử với hắn như thế? Coi như là người hầu thì cũng là con người chứ, ngươi nhìn xem trên chân hắn toàn là máu."
Thiếu nữ chỉ vào Khánh Trần.
Lý Thúc Đồng có chút hứng thú nói:
"Ngươi là đang thay hắn hỏi tội ta?"
"Không hải là đang hỏi tội."
Tần Dĩ Dĩ nghĩ chút rồi nói:
"Chỉ là có chút đau lòng cho hắn."
Con gái trên hoang dã, ngay cả nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Khánh Trần chuyển chủ đề:
"Các ngươi đi săn là vì cái gì, cần da lông của dã thú sao?"
"Dĩ nhiên không phải rồi."
Tần Dĩ Dĩ trừng to mắt:
"Da lông chỉ mới đáng giá mấy đồng, đó là những việc thợ săn hoang dã cấp thấp mới làm. Vả lại cũng không cần chạy đến nơi đó đi!"
Khánh Trần biết đối phương là muốn đi đến nơi cấm kỵ. Hắn ngược lại không nghĩ tới, người bình thường thậm chí cũng không bằng lòng gọi thẳng tên nơi cấm kỵ đó.
Tần Dĩ Dĩ nói:
"Chúng ta chuyên bắt sống động vật, là thợ săn hoang dã cấp trung!"
"Bắt sống động vật?"
Khánh Trần hiếu kì:
"Cho tập đoàn làm nghiên cứu sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Tần Dĩ Dĩ giải thích:
"Tập đoàn muốn tìm cái gì có thể trực tiếp khống chế quân đội đi bắt, mấy thứ chúng ta bắt chính là cho mấy kẻ có tiền trong thành phố dùng làm thú cưng. Mấy tên đó kia rất quái lạ, có người thích thằn lằn, rắn, còn có người thích con nhện to như cái đầu người cơ đấy. Có điều loại nhện kia chỉ ở nơi đó mới có. Nhưng khiến cho người sợ hãi nhất ở nơi đó lại là thứ không nhìn thấy được."
Nhưng vào lúc này, phía bắc đường cái lại có tiếng nổ truyền đến.
Gần như cùng một lúc, sư đồ hai người Lý Thúc Đồng, Khánh Trần đồng thời làm động tác kéo cổ áo lên. . .
Mọi người quay đầu nhìn lại, thình lình trông thấy một đoàn xe đang phi nhanh như chớp, sau đó lại vượt qua hai chiếc xe bán tải lái về phía Nam.
Trên thân 8 chiếc việt dã màu đen đều in hình vẽ màu trắng.
Khánh Trần vừa liếc mắt đã nhìn ra. . . Là núi Phú Sĩ.
Nói thật, hắn thật không ngờ mình sẽ nhìn thấy núi Phú Sĩ ở thế giới trong.
Khánh Trần thấp giọng hỏi:
"Đây là?"
Lý Thúc Đồng thấp giọng trả lời:
"Đây là đoàn xe của gia tộc Jindai, vị hôn thê kia của ngươi hẳn là ở trên một chiếc xe nào đó."
Khánh Trần kỳ quái nói:
"Ồ, nàng nói muốn trở lại gia tộc."
Lý Thúc Đồng cười cười:
"Lần này hai cô gái đến từ gia tộc Jindai do Jindai Yasushi mang theo, kết hôn với hai nhà Khánh thị, Trần thị. Hiện tại xem phương hướng của bọn hắn, có lẽ là đi về hướng Trần thị, phía nam là sân nhà của Trần thị."
Lúc này, Khánh Trần lại nhỏ giọng hỏi:
"Ta còn tưởng rằng bọn họ cũng đi tham gia thu săn."
"Sẽ không. "
Lý Thúc Đồng trả lời:
"Thu săn là chuyện của mấy nhà Lý thị, Khánh thị, Trần thị, bình thường sẽ không mời gia tộc Jindai và Kashima."
Lý Thúc Đồng tiếp tục nói:
"Một mặt là bởi vì Jindai, Kashima đều ở phương bắc, mà đi săn lại tiến hành ở phương nam. Mặt khác thì thế hệ trẻ ba nhà Lý, Khánh, Trần thị đều cho rằng, Jindai và Kashima là ngoại tộc, vẫn luôn chủ trương thôn tính hoàn toàn thậm chí hủy diệt hai nhà này. Trong đó, lập trường của Lý thị kiên định nhất."
Trong lòng Khánh Trần tự nhủ khó trách, Jindai muốn liên hôn hai nhà, chỉ sợ đã cảm nhận được nguy cơ.
Bỗng nhiên, Tần Dĩ Dĩ nghiêng đầu tò mò hỏi:
"Hai người các ngươi lẩm bẩm cái gì thế?"
Lý Thúc Đồng cười cười:
"Không có gì."