Chương 185: Thanh Xuân
Trương Đồng Đản châm một điếu thuốc nói:
"Tay súng thiện xạ của chúng ta bị điều đi rồi, không đi săn cùng được, sau này đều chỉ có loại da này thôi, ngươi có cần không.”
"Chắc chắn cần, chỉ là giá cả phải thấp hơn một chút.”
Tần Thành nói xong liền bảo vợ mình lấy bốn cái rương từ chỗ ngồi phía sau xe bán tải ra:
"Đây là hai rương đạn dược, cộng thêm một rương muối và một rương thuốc, đều là thứ các ngươi cần.”
Nói xong, Tần Thành mở rương ra lấy bốn cái bình thuốc:
"Nhưng lần này chất lượng da mà các ngươi mang tới quá kém, ta phải giữ lại bốn bình.”
Nếp nhăn trên mặt Trương Đồng Đản vặn vẹo cả lên, hắn đè lại tay Tần Thành:
"Ngươi cũng quá xấu tính rồi đấy.”
"Làm ăn phải có quy định của làm ăn.”
Tần Thành nói.
"Lần sau nhất định sẽ mang da tốt hơn cho ngươi.”
Trương Đồng Đản nói, sờ lên súng ngắn bên hông như có như không.
Tần Thành ngẫm nghĩ rồi đặt thuốc vào trong rương:
"Được, vậy ngươi nhớ kỹ, lần giao dịch này là ta bị thua thiệt.”
"Được thôi, các anh em, đi.”
Trương Đồng Đản phất phất tay, tất cả người hoang dã đều đi vào trong rừng cây, chỉ trong mấy phút tất cả đều đã biến mất không còn một ai.
Trong lúc đó, Khánh Trần vẫn luôn hiếu kì đánh giá cuộc giao dịch này, cảm thấy cực kì mới lạ.
Lý Thúc Đồng ở một bên thấp giọng cười nói:
"Lần này dẫn ngươi ra là để ngươi nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn, trước đó đã được thấy phong cảnh của thành phố tốt nhất, bây giờ lại ngươi đi xem phong tục nhân tình trên hoang dã, rất thú vị.”
Người hoang dã rất khó lấy được vật tư sinh hoạt khoa học kỹ thuật hàm lượng cao, bọn họ cần một môi giới để đổi lấy.
Mà người trong thành cần da lông, thú cưng từ động vật hoang dã, cho nên bọn họ cũng cần có người lấy cho mình.
Khi đó, những thợ săn hoang dã như Tần Thành mới có kẽ hở để sinh tồn.
Từ khi kinh tế hàng hoá phát triển đến nay, khắp nơi thế giới đều là làm ăn.
Sau khi Khánh Trần phát hiện ra cái hộp sắt trong ngục giam số 18, khắp nơi ở thế giới bên trong đều là kinh ngạc và bất ngờ.
Hắn thấy được dáng vẻ của hoang dã, cũng biết phương thức sinh tồn của người hoang dã, còn gặp được mặt trời lặn bao la và thiếu nữ trên hoang dã.
Giống như không khí đã trở nên trong sạch và sinh động.
Mà Lý Thúc Đồng cũng phát hiện, từ lúc rời khỏi ngục giam, tính cách của đệ tử này của mình đã không còn nặng nề và khó chịu như trước.
Hoặc có thể nói, từ lần đầu tiên hắn đưa Khánh Trần ra ngoài chơi, đệ tử này đã bắt đầu lấy lại được tính cách mà một thiếu niên nên có.
Không cần quá chững chạc.
Không cần cẩn thận từng giây từng phút, không cần kiếm chế cái gì cả.
Lý Thúc Đồng cũng hiểu được lí do vì sao.
Bởi vì đã từng không có ai bảo vệ thiếu niên này, đến mức đối phương cần phải chậm rãi trưởng thành bên trong bụi gai, không ai dạy hắn trưởng thành như thế nào, nhưng cuộc sống lại đánh đập hắn như tiêu chuẩn của người trưởng thành.
Bây giờ, thiếu niên đã có thầy, cũng đến lúc khôi phục lại tính cách vốn có.
Thế giới từng mắc nợ hắn, bây giờ thầy có thể cho hắn.
Nhưng mà lúc này người vui vẻ nhất cũng không phải Khánh Trần, mà là Tần Dĩ Dĩ.
Không phải là bởi vì Khánh Trần cứu nàng, cũng không phải bởi vì nhà mình lại hoàn thành thêm một vụ làm ăn, mà nàng đã phát hiện, thiếu niên bên cạnh này thật ra cũng không phải nô bộc mất đi tự do gì cả.
Ít nhất nàng chưa bao giờ thấy nô bộc nào ở chung với ông chủ như thế này.
Cho dù ông chủ có hiền hòa, nô bộc cũng không thể nhẹ nhàng như vậy, không hề có lệ riêng.
Tần Dĩ Dĩ có chút hiếu kỳ, người đàn ông trung niên và thiếu niên này là cha con sao? Không giống lắm, khuôn mặt hoàn toàn khác biệt, hơn nữa cha cũng sẽ không đau lòng khi thấy hai chân của con trai bị thương được, trên người Khánh Trần cũng không có phản nghịch vốn có của tuổi thanh xuân.
Thế nhưng rõ ràng là nàng cảm giác được quan hệ của hai người này rất thân thiết, không phải cha con, nhưng lại hơn hẳn cha con.
Lúc này, Tần Thành ở phía xa hô lên:
"Dĩ Dĩ, Tần Đồng, hai ngươi mau mang lều vải đến đây, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.”
Tần Dĩ Dĩ vội vàng chạy tới:
"Đến đây đến đây!”
Lý Thúc Đồng cũng không hề có ý giúp một tay, mà nói với Khánh Trần:
"Đi thôi, để thông gia làm việc trước, chúng ta đi xung quanh đi một chút, ta nghe thấy có tiếng nước sông, nói không chừng còn có thể câu mấy con cá trở về.”
Khánh Trần:
"...”
...
Cùng lúc đó, bên cạnh hồ Chi Tử ở phương nam cách bọn họ hơn ba mươi cây số, hơn ba mươi chiếc xe đang xếp thành một vòng tròn, trong vòng là những đống lửa cháy hừng hực.
Cách những người này nhóm lửa phương đơn giản thô bạo hơn một chút, lấy nhiên liệu cô đọng tưới lên trên đống củi, ném một que diêm vào là có thể nhanh chóng nhóm lửa.