Chương 192: Trả Lại Lôi Thần
Đủ 200 KP, mai mình lại bạo 10 CHƯƠNG. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ!
Mãi Yêu
---
Các đội buôn nộp lộ phí luôn là bốn bình kháng sinh, nhưng Tần gia thì chỉ cần một bình.
Chỉ là, Văn Văn không có hộ khẩu hợp pháp ở thành phố nên khi nhà bọn họ vào thành phố, vợ Tần Đồng chỉ có thể đợi ở bên ngoài vùng hoang dã.
Tần Thành chờ Tần Đồng nói xong:
“Ngươi là anh cả trong nhà, ngươi không hi sinh thì ai hi sinh? Với lại, Văn Văn có chỗ nào không tốt? Năm ngoái, lúc ngươi bị thương, người ta còn canh giữ trong xe chăm sóc ngươi ba tháng!”
“Không phải ta nói Văn Văn không tốt, ta và Văn Văn rất tình cảm, cha đừng có châm ngòi ly gián bọn ta!”
Tần Đồng trừng mắt.
Lão Tần Thành hạ thấp giọng nói:
“Dĩ Dĩ thích thằng nhóc kia là việc của Dĩ Dĩ, chúng ta không tham gia vào, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi hiểu rồi.”
Tần Đồng thở dài:
“Vừa nãy ta cũng định nói như vậy.”
“Đủ rồi, mau tìm cái hòm về trước đã.”
Trong doanh trại, Tần Dĩ Dĩ lấy khăn mặt của mình lại đổ thêm nước nóng, giúp Khánh Trần lau sạch vết máu trên quần áo.
Áo jacket làm từ sợi tổng hợp chống nước, khăn mặt lau qua liền sạch sẽ.
Lúc tần Dĩ Dĩ muốn giúp Khánh Trần lau mặt, Khánh Trần vội vàng cầm lấy khăn mặt, né sang chỗ khác.
Lúc này, Lý Thúc Đồng móc một cái hộp đen ra từ trong túi trước ngực Trương Đồng Đản.
Sau khi mở ra, sáu cây Lôi Thần vẫn còn lẳng lặng nằm bên trong.
Từ lúc bắt đầu, vị sư phụ này đã biết đối phương sẽ “trả” Lôi Thần về tận tay hắn.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng, nhỏ giọng nói:
“Sư phụ, ngươi cố tình ném Lôi Thần cho bọn họ để bọn họ vì tiền mà nổi lòng tham?”
Lý Thúc Đồng mỉm cười gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng:
“Sư phụ muốn dạy học sinh, cũng cần phải có giáo án mới được. Chúng ta ra ngoài không mang theo cái gì cả, tất nhiên cũng không có giáo án, đành phải đợi giáo án tự mình chạy tới thôi. Bài học này dạy ngươi: lòng người khó dò, có tiền không nên để người khác biết.”
Để có bài học này, hắn đã dùng đến mười mấy mạng người.
Nhưng vị thủ lĩnh Kỵ Sĩ đương nhiệm này dường như cũng chẳng thèm để ý.
Rất giống với những gia chủ Khánh thị nhiều đời trước, mặc dù biết là tranh chấp tàn khốc, nhưng chưa một đời nào thay đổi.
Tất cả đều học được cách dùng thái độ ác liệt để đối diện với thế giới này.
“Nhưng nhỡ hắn cầm Lôi Thần chạy mất thì sao?”
Khánh trần hỏi.
“Chạy mất thì chạy mất thôi, một hộp Lôi Thần mà thôi, ta không tiếc.”
Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm nói.
Câu nói này xuất phát từ sau chữ: Có tiền, thích làm gì thì làm.
“Vậy kế hoạch của sư phụ chẳng phải sẽ thất bại sao?”
Khánh Trần truy hỏi.
“À, vậy nên ta mới không nói cho ngươi biết kế hoạch này ngay từ đầu, nếu thật bại thì coi như không có cái kế hoạch này.”
Lý Thúc Đồng tự tin nói.
Lúc này, Tần Thành và Tần Đồng mang theo bốn cái hòm quay lại doanh trại. Mấy người còn lại của Tần gia cũng chạy vào rừng cây, tận lực vơ vét tất cả những vật có thể dùng được trên đống thi thể.
Giày vừa chân, quần áo cũng có thể đem về mặc, súng ống đạn dược, còn có một số đồ vật kỳ quái ở vùng hoang dã. Cũng không phải Tần gia thiếu tiền đến mức phải mặc quần áo của người chết, mà sau khi họ trở lại vùng hoang dã có thể dùng đem đổi lấy lông, da thú và thuốc men.
Cái gọi là thuốc men, chính là sâm núi, đông trùng hạ thảo, sừng hươu, gân hươu các loại, mặc dù khoa học kỹ thuật ở thế giới trong đã đè bẹp thế giới ngoài nhưng đám đàn ông vẫn không hề bài trừ những sản phẩm chăm sóc sức khỏe theo kiểu mê tín.
Lý Thúc Đồng nghĩ nghĩ rồi quay ra nói với Tần Thành:
“Lần này hại các ngươi phải xích mích với những người hoang dã khác. Sau này có lẽ sẽ có ảnh hưởng không tốt. Như thế vậy, các ngươi đến số 13 – phố Xuân Lôi – khu thứ 9 – thành phố thứ 18, tìm một người tên là Tô Hành Chỉ, hắn sẽ giúp các ngươi xử lý mọi chuyện ổn thỏa, cũng giúp ngươi sắp xếp đối tượng giao dịch mới.”
“Cám ơn.”
Tần Thành trịnh trọng nói.
Khánh Trần nhỏ giọng hỏi:
“Sư phụ, ngươi đối xử với bọn họ tốt như vậy không chỉ vì áy náy, ta cảm thấy ngươi quen biết bọn họ.”
Lý Thúc Đồng gật gật đâu:
“Tần Thành là anh trai của một người bạn cũ của ta, người bạn kia đã vì ta mà chết.”