Chương 276: Đoàn Người Hỏa Đường
Mọi người trong nội bộ tập đoàn đều biết Lý Y Nặc là người tiên phong trong phái chủ chiến, căn bản không có khả năng có quan hệ thân thiết với gia tộc Jindai.
Cho nên, suy đoán này hẳn là sự thật đi!
Lúc này, bộ đàm truyền đến âm thanh:
"Trưởng quan, đã tìm thấy thi thể của Khánh Hoài!"
Sắc mặt người trung niên trở nên ngưng trọng, tia hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ.
Hắn nói với binh sĩ đang nắm mấy con chó săn robot ở đằng xa:
"Thả tất cả chó săn ra, lần theo mùi, nhất định phải tìm được hung thủ!"
……..
Giờ phút này, người cảm khái nhất chính là Lý Y Nặc.
Trong tất cả mọi người ở đây, nàng là người biết rõ thực lực của Khánh Trần nhất.
Vì từ nhỏ nàng đã luôn vây quanh Thất thúc, lập chí phải trở thành một Kỵ Sĩ, cho nên nàng cũng hiểu rõ nhất quy tắc cơ bản của một Kỵ Sĩ.
Trước khi trở thành Kỵ Sĩ, đầu tiên, Khánh Trần nhất định phải là người bình thường.
Mà sau khi hoàn thành hạng thứ nhất Sinh Tử Quan, hắn sẽ đạt tiêu chuẩn cao thủ trong cấp F.
Con đường thăng cấp của Kỵ Sĩ vô cùng khác biệt với những con đường truyền thừa khác.
Cách thăng cấp của các truyền thừa khác đều rất ổn định, nhưng sau khi Kỵ Sĩ hoàn thành Sinh Tử Quan, thực lực tăng lên sẽ khác nhau.
Nghe nói trong những năm nhân loại chưa phát minh ra thuật hô hấp, Kỵ Sĩ chỉ cần hoàn thành tám hạng mục của Sinh Tử Quan là sẽ đạt tới tiêu chuẩn cao thủ cấp A.
Khi đó Kỵ Sĩ có rất nhiều người, truyền thừa khá ổn định, chỉ cần hoàn thành tám hạnh mục của Sinh Tử Quan sẽ nhất định là cấp A, cho nên thường có cảnh mười mấy tên cấp A đánh một người.
Chỉ cần có người hô một câu là cả đám sẽ cùng nhau đi đánh.
Sau đó biển trở nên quá nguy hiểm, Tần Sênh sáng tạo ra thuật hô hấp, quả thực là không nghĩ đến thực lực mỗi cá nhân Kỵ Sĩ sẽ tăng mạnh như vậy, bây giờ Lý Thúc Đồng còn chưa vượt qua hạng thứ tám của Sinh Tử Quan đã đạt cấp Bán Thần.
Không biết sau khi hoàn thành sẽ là cảnh giới gì?
Đáng tiếc, Cấm Đoạn Chi Hải vẫn là cấm địa của con người, có khả năng cả đời này Lý Thúc Đồng cũng không thể chạm đến bậc cửa cao nhất kia.
Hiện tại, mỗi Kỵ Sĩ vừa mới thăng lên cấp F đã có thể giết gần hết một đoàn người trong cấm địa, cuối cùng còn có thể dụ Khánh Hoài phạm vào quy tắc, không thể không trốn.
Muốn làm chuyện này không phải chỉ cần dựa vào võ lực, mà là trí tuệ.
Giờ phút này, Khánh Hoài chắc chắn đã chết.
Nói thật, Lý Y Nặc cũng rất bội phục Khánh Trần, những chuyện đối phương làm nàng chắc chắn sẽ không làm được.
Nàng đang nghĩ, nếu Thất thúc ám chỉ họ có thể tin tưởng lẫn nhau, không phải tương lai nàng có thể hợp tác một chút, thử liên thủ vị Kỵ Sĩ mới này?
Nếu được thì nàng có thể làm rất nhiều chuyện.
Giờ phút này, Lý Y Nặc bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng nàng nhất định phải giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra.
Cho nên, biểu cảm có vẻ hơi kỳ quái.
Nhưng mà Lý Y Nặc cũng không phát hiện, bảo bối đang ngồi bên người nàng biểu cảm còn kỳ quái hơn so với nàng...
.......
Giờ phút này, trong vùng trung tâm cấm địa số 002.
Mười mấy người hoang dã đang ngồi vây quanh một đống lửa, một người đàn ông trung niên tết tóc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên bím tóc của hắn cài đầy mã não và ngọc lam, trên cổ thì đeo một sợi dây chuyền xâu một chuỗi xương ngón tay.
Những khúc xương trên sợi dây chuyền đó đều là đốt cuối cùng của ngón út, số xương đại biểu cho số người liên bang hắn từng giết.
Sắc mặt những người hoang dã này trắng bệch, thân thể cũng trắng bệch.
Không phải do họ bị bệnh, mà vì họ bôi một loại phấn kì lạ lên người.
Sau một lúc, có người móc một túi da dê ra, đưa cho người đàn ông trung niên này:
"Trưởng lão, đến lúc bôi thêm phấn rồi."
"Ừ ."
Trưởng lão đứng dậy, dây xương trên cổ của hắn đung đưa qua lại phát ra tiếng vang rầm rầm.
Hắn lấy ra một chút bột phấn từ trong túi da dê bôi lên trên mặt và trên thân.
Tùy tùng ngồi một bên nói:
"Trưởng lão, phấn hoa Phong Tuyển Hoa mà Đại trưởng lão đưa còn rất ít, chúng ta cũng càng ngày càng gặp nhiều nguy hiểm trong cấm địa, nhưng con mồi từ đầu đến cuối chưa xuất hiện...Nếu đợi thêm một ngày nữa mà không thấy thì chúng ta nên trở về núi tuyết thôi. Không có phấn hoa Phong Tuyển Hoa, sợ là dã thú và thực vật của vùng trung tâm sẽ không để yên cho chúng ta."
Sau khi bôi phấn xong, vị trưởng lão này liền trầm tư:
"Rất khó thu thập phấn của Phong Tuyển Hoa, nếu chúng ta đi chuyến này không thu được gì, phải giải thích thế nào với tổ tiên đây?"
"Nhưng chúng ta cũng không thể chết ở nơi này được."
Kẻ bên cạnh nhỏ giọng nói:
"Ta nghe Đại trưởng lão nói, cấm địa số 002 vô cùng quỷ dị."
Trưởng lão thở dài một tiếng rồi lại ngồi xuống, hắn đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, ngày và nhiệt độ trên đồng hồ điện tử đeo trên tay, sắc mặt không được tốt lắm.