Chương 285: Anh Taxi
Kế hoạch thanh trừ sắp xảy ra. Mọi người đoán xem Khánh Trần sẽ làm gì để tự bảo vệ bản thân và người thân nào?
---
Nếu là ngày thường thì không sao, chuyện hôm nay quan trọng như vậy, Khánh Trần nhất định phải liên hệ với Côn Luân.
Lúc này, Lưu Đức Trụ bỗng nói:
"Ông chủ, đã đến lúc cho ta biểu hiện rồi, ngài phải tin ta, ta có cách lập tức liên lạc được với Côn Luân!"
Hơn mươi phút sau, trong khu nhà Hưng Long có hai thành viên của Côn Luân yên lặng ngồi đối diện khu nhà của Lưu Đức Trụ. Tiểu Ưng giơ kính viễn vọng, tinh thần phấn chấn quan sát xung quanh, Băng Đường thì bưng một ly cà phê, chán nản ngồi bên cạnh.
Không thể không nói, thành viên của những tổ chức khác đều có những cái tên ngầu lòi, hoặc là Hắc Lang, hoặc là Chu Tước, tên nào nghe cũng đầy khí thế.
Côn Luân thì trái lại, mấy cái tên Tiểu Ưng, Sơn Tra, Ban Thủ, Băng Đường, Hồ Lô vừa nghe đã thấy khả ái rồi.
Mà Tiểu Ưng lúc nào cũng giống như Bính Mệnh Tam Lang, không biết mệt, cũng không biết sợ.
"Ngươi nghĩ vì sao chúng ta phải bảo vệ hắn?”
Băng Đường bất đắc dĩ nói:
"Ta cũng không thấy hắn có gì cần phải bảo vệ."
Tiểu Ưng nhìn xung quanh rồi trả lời:
"Ngươi nói sai rồi, không phải chúng ta bảo vệ hắn, đội trưởng Lộ muốn chúng ta ở chỗ này xem hắn như mồi nhủ, câu những phần tử ngoài vòng luật pháp. Giá trị của Lưu Đức Trụ rất cao, có rất nhiều người chú ý tới hắn. Rất nhiều người du hành núp trong bóng tối nhưng chúng ta không phát hiện ra. Từ khi có Lưu Đức Trụ, hắn như một đèn lồng trong đêm, mấy con muỗi sẽ tự động nhào tới."
"Cũng đúng."
Băng Đường suy nghĩ một lúc rồi nói.
Nhưng vào lúc này, Tiểu Ưng bỗng nhiên hỏi:
"A, sao đột nhiên Lưu Đức Trụ lại ra cửa...Hắn đang làm gì?"
Băng Đường mở cửa sổ nhìn xuống dưới, rõ ràng Lưu Đức Trụ vừa chạy lòng vòng xung quanh vừa điên cuồng vẫy tay, như tên thiểu năng trí tuệ.
Khiến người ta không tự chủ được mà nhớ tới một màn đêm hôm đó.
"Hắn làm vậy chẳng lẽ vì muốn hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, muốn chúng ta tìm hắn?"
Tiểu Ưng nghi ngờ.
"Tìm chúng ta có cần làm vậy không, chỉ cần gọi điện thoại cho đội trưởng Lộ là được mà."
Băng Đường nói:
"Hắn có số điện thoại của đội trưởng Lộ."
Tiểu Ưng thấy Băng Đường nói cũng có đạo lý, nhưng hắn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào. Bấy giờ, Lưu Đức Trụ thấy không ai để ý mình nên chạy ra bên ngoài.
Hắn đi ra cổng, ở cửa ra vào có hai chiếc xe taxi đậu ở đó.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi ngồi vào trong một chiếc, vì lái xe của chiếc này nhìn khá trẻ tuổi, rất phù hợp với đặc điểm của thành viên Côn Luân.
Sau khi lên xe, Lưu Đức Trụ nhìn chằm chằm lái xe.
Giờ đã hơn nửa đêm, lái xe hơi run, hắn đang định hỏi Lưu Đức Trụ muốn đi đâu, Lưu Đức Trụ đã mở miệng nói:
"Ta là Lưu Đức Trụ."
Lái xe:
"...A?"
Lúc này, cảm xúc của lái xe bỗng thay đổi, hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu nhìn nhau chằm chằm...
Trong kính viễn vọng, Tiểu Ưng thấy Lưu Đức Trụ lên một chiếc taxi, nhưng taxi mãi vẫn không khởi động...
Tiểu Ưng hít một ngụm khí lạnh, quay người phóng xuống.
Băng Đường ngồi phía sau hỏi:
"Ngươi đi đâu đấy?"
Tiểu Ưng vội vàng nói:
"Chắc chắn tên này đang tìm chúng ta, hắn tưởng lái xe là người của chúng ta, nhưng xe taxi của chúng ta vẫn đang sửa, kia căn bản không phải người chúng ta!"
Trong xe lúc này, Lưu Đức Trụ nhìn lái xe:
"Giả dạng cũng khá giống đấy, còn có máy tính tiền theo số km, nhưng ngươi có sơ hở."
Tài xế xe taxi nghi ngờ:
"Sơ hở gì?"
"Tài xế taxi nửa đêm đều nghe radio, nhưng ngươi thì không."
Lưu Đức Trụ nói.
Lái xe thắc mắc nói:
"Radio của ta hỏng rồi..."
Lưu Đức Trụ nhỏ giọng lại gần:
"Không cần giải thích, ta biết bí mật của ngươi."
Tài xế xe taxi khó hiểu, hắn run rẩy hỏi:
"Người anh em, ngươi là bạn trai của Tiểu Hoa sao, sao ngươi tìm được ta? Ta và nàng chỉ là bạn bè bình thường..."
Lưu Đức Trụ nhẹ giọng nói:
"Đừng giả bộ, ta biết ngươi làm gì, ta có việc gấp muốn tìm ông chủ của ngươi!"
Tài xế xe taxi lúc này dở khóc dở cười:
"Người anh em, ngươi đừng như vậy, đừng làm ta sợ!"
Đột nhiên, cửa xe taxi bị mở ra.
Tiểu Ưng kéo Lưu Đức Trụ ra khỏi ghế phụ, sau đó giải thích với lái xe:
"Không có gì đâu, đầu óc người bạn này của ta có chút vấn đề!"
Lưu Đức Trụ nhận ra Tiểu Ưng:
"Ấy! Ngươi là lái xe đêm chở ta đến đường Hành Thự hôm đó, ta biết ngươi!"
Hắn kéo cánh tay Tiểu Ưng:
"Ta muốn tìm ông chủ của các ngươi, có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với hắn. Nhanh lên, không thể chậm trễ nữa, bây giờ ta muốn nói chuyện trực tiếp luôn!"
Tiểu Ưng sửng sốt:
"Bây giờ ông chủ của chúng ta không ở trong Lạc thành, ngươi nói với ta cũng được!"
...
Giờ phút này, một chiếc máy bay vừa mới bay đến sân bay Đại Hưng ở thủ đô.
Trong đêm tối, sân bay bị ánh đèn màu da cam bao phủ, nhìn vô cùng ấm áp.
Hành khách lục tục rời khỏi máy bay, mọi người tò mò nhìn một chiếc xe việt dã màu đen được trang bị đầy đủ cách đó không xa.