Chương 289: Trò Chuyện
Lưu Đức Trụ viết lên trên thư: Tìm ta làm gì.
Sau đó lại đi vào trong phòng bếp lấy ra một cái đĩa inox, đặt lá thư vào bên trong rồi châm lửa thiêu cháy.
Đối phương trả lời:
"Đương nhiên là tìm ngươi để ngươi làm nô lệ của ta nha, hì hì."
Khánh Trần nói với Lưu Đức Trụ:
"Viết thư: Ngươi không sợ sẽ trở thành nô lệ của ta sao?"
Lưu Đức Trụ mang theo vẻ mặt cầu xin rồi tiếp tục nhỏ máu.
Đối phương trả lời:
" Cũng là lựa chọn không tồi, hì hì."
Khánh Trần ngây người, hắn rốt cuộc đụng phải người nào? Đối phương còn cảm thấy làm nô lệ cho hắn mình không tệ? !
Hắn nhắn cho Lưu Đức Trụ:
"Con Tem Ác Ma chỉ gửi được một câu, lần sau giao dịch với Hồ Tiểu Ngưu, ngươi có thể giữ lại một thỏi vàng mà dùng, đi mua chút thuốc bổ, đây là bồi thường cho ngươi."
Sau khi Lưu Đức Trụ gửi nguyên bức thư cho Khánh Trần, bỗng nhiên thỉnh cầu:
"Ông chủ, chúng ta không thể nói một lần hết chuyện được à. Nếu các ngươi nói tiếp, ta sợ mình không chịu nổi mất..."
Trên đời không ai phục vụ cho người khác không công, Khánh Trần cũng sẽ không để Lưu Đức Trụ mất công mà không có gì.
Với lại, bồi thường mà hắn nói tới thật ra còn kèm theo thuốc biến đổi gien nữa. Dù sao không cẩn thận khiến người ta mất khả năng có con, điều này sẽ khiến Khánh Trần cắn rứt lương tâm cả đời.
Dù sao Lưu Đức Trụ cũng chỉ là học sinh cấp ba, tội không nặng đến mức mất khả năng có con...
Cũng không biết sau này có cách gì cứu chữa được không nữa?
Nhưng đối với một tên chỉ cần thấy tiền là sáng mắt như Lưu Đức Trụ, vừa nghe thấy có thể giữ lại một thỏi vàng, mặt mày hắn lập tức hớn hở:
"Cám ơn ông chủ! Ông chủ thật hào phóng! Chúc ông chủ nhanh phát tài! So với sự nghiệp của ông chủ, một chút máu của Lưu Đức Trụ ta tính là gì?"
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Ngươi hỏi hắn, hắn có phải chủ mưu của việc trên núi Lão Quân không?"
Đối phương trả lời:
“Nếu như ngươi nhất định phải tìm kẻ chủ mưu thì cũng có thể là ta, hì hì.”
Khánh Trần khó hiểu, câu trả lời này nghĩa là gì.
Dựa theo tính cách của đối phương, hẳn không sợ thừa nhận mình từng làm chuyện xấu. Dù sao người nắm giữ vật cẩm kỵ sao có thể dễ dàng xấu hổ hoặc bị đạo đức kèm kẹp được.
Trong câu trả lời này, đối phương không hề trực tiếp thừa nhận.
Khánh Trần gửi tin:
"Ngươi hỏi hắn, làm chuyện xấu không sợ không ngủ được, bị đày xuống Địa Ngục sao?"
Đối phương trả lời:
"Không phải chúng ta đang ở trong Địa Ngục sao?"
Không đợi Khánh Trần trả lời, đối phương lại gửi một bức thư tới:
"Anh trai ta sắp tỉnh rồi, lần sau trò chuyện tiếp, hì hì."
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.
Mỗi lần giao tiếp với loại người này, nói mấy câu đơn giản cũng khiến người khác mệt mỏi.
Bây giờ lại xuất hiện một người du hành như vậy, hắn không có tí cảm giác an toàn nào, đối phương tựa như ác quỷ trong bóng đêm nhìn chằm chằm hắn, đợi thời cơ hút máu nhai xương hắn.
Sau đó cướp đi linh hồn.
Nhưng mà, trong cuộc nói chuyện này, Khánh Trần có thể chiếm chút ưu thế nhỏ: Ít nhất hắn không cần cắt ngón tay lấy máu...
Ở một nơi khác, trong nhà Lưu Đức Trụ, cha mẹ của hắn ngửi thấy mùi khét nên đi ra.
Từ sau khi Lưu Đức Trụ trở thành người du hành thời gian, cha mẹ của hắn cũng chú ý dư luận, biết con trai mình là một trong những người du hành thời gian lợi hại nhất.
Dù bọn họ không thể hiểu được những chuyện kỳ quái ở thế giới trong, nhưng con trai mình lại lợi hại như vậy, họ cũng không ngại tìm hiểu thêm, bao dung, cổ vũ và động viên.
Cũng thử tìm chủ đề chung để nói chuyện với Lưu Đức Trụ.
Lúc này, cha của Lưu Đức Trụ cẩn thận từng li từng tí mở cửa phòng ngủ thì thấy trong phòng con mình khói mù lượn lờ, sau đó thấy Lưu Đức Trụ với ngón tay đang chảy máu, rồi lại nhìn đống tro trong cái đĩa kia.
Cha của Lưu Đức Trụ nhịn nửa ngày rồi hỏi:
"À...Đang làm pháp sư hả?”
Lưu Đức Trụ:
"???"
Cha hắn vội vàng nói:
"Làm phép xong thì tranh thủ thời gian ra ăn cơm..."
...
Giang Tuyết đã làm bữa sáng, nàng đeo chiếc tạp dề màu nâu, hai bên tay áo được xắn lên cao.
Lúc bưng đĩa ra bàn còn đang nhỏ giọng hát một bài.
Khác với lúc trước, bây giờ nàng không còn áp lực gì, không e ngại ai, thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Khí chất cũng thay đổi, tựa như một viên trân châu phủ bụi đột nhiên được lau sạch sẽ.
Giang Tuyết thấy Khánh Trần bước ra liền cười nói:
"Tiểu Trần, lần này trong có gặp nguy hiểm gì ở thế giới không?"
"Không có."
Khánh Trần cười:
"Dì Giang Tuyết, ta cảm thấy hôm nay ngươi rất vui."
"Ừ."
Giang Tuyết cười híp mắt:
"Ta mua được hai lọ thuốc đặc hiệu điều trị vết thương hở từ chợ đen. Nếu sau này ngươi huấn luyện thì cứ lấy dùng. Mỗi lần vào thế giới trong ta sẽ mua thêm cho ngươi."