Chương 299: Lão Tần
Tiểu Ưng không dám cười nữa:
"Ông chủ, ta nói sai rồi."
Trịnh Viễn Đông thấm thía nói:
"Tiểu Ưng, có phải do mấy lần xung đột trước làm cho đầu óc ngươi xảy ra vấn đề gì hay không, ta cho nhóm ngươi nghỉ hai ngày, ngươi nên đi kiểm tra thử xem."
"Không cần đâu ông chủ, ta không sao, ta chỉ nói đùa chút thôi mà ."
Tiểu Ưng vừa đáng thương vừa thành khẩn nói.
Sáu giờ tối.
Ngoài cửa ra vào phòng pháp y, một nhân viên làm như không có chuyện gì mà đi ra ngoài.
Bảo vệ ngoài của cười chào hỏi hắn:
"Tần khoa trưởng, tan tầm về nhà sao?"
Tần trưởng khoa cười đáp lại:
"Ừ, mệt mỏi một ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi thôi."
Nói xong, Tần trưởng khoa liền đi lên xe buýt.
Đầu tiên, hắn đi đến chợ bán thức ăn trước, mua một bó hành, một bó rau cần, hai cân thịt trâu, sau đó lại đi sang cửa hàng tạp hóa mua một chai xì dầu.
Lúc này hắn mới đi về nhà.
Cuối mùa thu, sắc trời cũng mau tối hơn.
Chỉ là sau khi về đến nhà, Tần trưởng khoa lại không bật đèn trong phòng khách ngay, sờ soạng đi về phía tủ TV.
Hắn lấy ra một lá thư từ phía sau TV, dựa vào ánh đèn điện thoại mà viết xuống mấy chữ lên trên lá thư: DNA không chính xác.
Viết xong, Tần trưởng khoa lấy ra một con dao thái thịt từ trong bếp, nhẹ nhàng cắt trên cánh tay của mình, cứ như vậy, vết thương này sẽ bị quần áo che mất, không người nào có thể nhìn thấy được nó.
Hắn nhỏ một ít máu lên trên phong thư, có thể thấy máu chảy theo những khe rãnh rồi chảy ra toàn bộ bức thư.
Tần trưởng khoa lấy ra một cái bật lửa rồi bắt đầu đốt bức thư.
Ngọn lửa màu đỏ cam từ từ cháy lớn, chiếu sáng phòng khách.
Ngay sau đó Tần trưởng khoa nhìn về phía đối diện, hắn hoảng sợ hét ầm lên!
Không tự chủ mà lui về phía sau!
Trong nháy mắt khi ánh lửa chiếu sáng phòng khách, hắn mới phát hiện trên chiếc ghế sa lon đối diện là đồng nghiệp cũ của mình, Lộ Viễn!
Lộ Viễn không hề có ý định dập lửa trên phong thư kia, mặc cho nó cháy hết trong tay Tần trưởng khoa.
Phòng khách lại tiếp tục bị bóng tối bao trùm.
Lộ Viễn thở dài nói:
"Lão Tần, vì sao? Trước đó ta không tin những gì trinh sát nói, ngươi không phải loại người như vậy, ngươi còn từng dạy ta phải làm người chính trực."
Tần trưởng khoa dựa lên tủ TV, thoáng có chút run rẩy nói:
"Tiểu Lộ, ta bị ung thư, đối phương có loại thuốc mà ta cần, thứ này không có ở thế giới ngoài. Ta đã điều tra giá cả trên chợ đen ở nước ngoài, với tiền lương ít ỏi của ta, căn bản mua không nổi. Dù có bán hết tất cả của cải cũng chỉ có thể đủ mua lượng thuốc dùng trong một tháng."
Lộ Viễn vô cùng sửng sốt, hắn không nghĩ tới lão Tần lại phản bội tổ chức vì chuyện này.
Nhưng mà rất nhanh hắn liền nghĩ đến một việc, có rất nhiều người mắc bệnh nan y như lão Tần.
Trước kia mọi người còn cảm thấy ung thư là một khái niệm gì đó xa xôi, nhưng bây giờ có mấy ai không có bạn bè bị ung thư cơ chứ?
Nhưng mà, người nắm giữ Con Tem Ác Ma kia đang lợi dụng mong muốn được sống của mỗi người, hoặc những mong muốn khác của họ, thúc đẩy họ làm giao dịch với Ác Ma.
Đối phương không hề ép buộc ai.
Trong thần thoại, Ác Ma chưa bao giờ ép buộc ai, bọn chúng chỉ dùng lợi ích để câu dẫn con người bán đứng linh hồn.
Tần trưởng khoa run rẩy nói:
"Tiểu Lộ, tha cho ta một lần này thôi, dù sao ta cũng không sống được bao lâu nữa."
Lộ Viễn ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt của hắn cũng bị bao phủ trong bóng tối, thấy không rõ biểu cảm như thế nào.
Một lúc lâu sau, Lộ Viễn thở dài một tiếng nói:
"Lão Tần, thật xin lỗi."
Vừa dứt lời, Tần trưởng khoa liền quay người muốn chạy ra ngoài, nhưng Lộ Viễn đã nhanh chóng đi đến cạnh hắn, đánh hắn ngất xỉu.
Lộ Viễn yên lặng nhìn vị đồng nghiệp cũ này, trong đoạn thời gian gần đây, hắn vẫn luôn âm thầm điều tra xem ai là người tiết lộ thông tin ra ngoài.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cuối cùng mọi chuyện lại kết thúc như vậy.
…
Trong phòng khách u ám, Lộ Viễn ngồi trên ghế sa lon chờ đồng đội trợ giúp, hắn muốn bí mật dẫn lão Tần đi.
Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra rồi gọi một cuộc điện thoại, sau đó thẫn thờ phát hiện không biết đã gọi xong từ lúc nào.
Mấy chục phút sau, tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, Lộ Viễn mở cửa ra xem, hóa ra là ông chủ Trịnh Viễn Đông đích thân đến:
"Ông chủ, sao ngài lại tới đây?"
Trịnh Viễn Đông nhìn thoáng qua lão Tần còn đang hôn mê trên mặt đất:
"Bắt tại chỗ?"
"Ừ."
Tinh thần Lộ Viễn có vẻ khá chán nản:
"Ông chủ, lúc ta vừa vào nghề, có lần điều tra một vụ án rất kinh khủng. Trong lúc lão Tần kiểm tra thi thể, ta thì nôn bên ngoài phòng giải phẫu. Sau đó hắn rót một cốc nước nóng cho ta, nói với ta thật ra lúc hắn mới vào nghề cũng vậy."