Chương 302: Mục Tiêu Của Vương Gia
Dù sao, đối phương cũng không biết rốt cuộc hắn là ai, không thể xác định được hắn có manh mối thật không.
Một câu có thể khiến kẻ địch lâm vào khủng hoảng, còn làm đối phương tốn thời gian xem thử trên người hắn có sơ hở gì không, tội gì không làm?
Lưu Đức Trụ gửi tin nhắn:
"Ông chủ, hắn lại viết một lá thư: Ta cảm thấy Khánh Trần mạnh hơn Lưu Đức Trụ nhiều, không biết hắn có hứng thú làm việc cho ta không, hì hì."
Đối phương không trả lời mình lá thư trước, điều này nói rõ: Người nắm giữ Con Tem Ác Ma không muốn tiếp tục đàm luận việc này, hắn lo nói nhiều sẽ sai nhiều.
Nhưng đối phương ở ngay trước mặt Khánh Trần, định lôi kéo Khánh Trần làm việc cho hắn, thật khiến người ta cảm thấy rung động.
Đương nhiên, người cảm thấy rung động nhất chính là Lưu Đức Trụ.
Bị người ta nhục mạ ngay trước mặt, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy...
Chẳng lẽ đối phương quên hắn mới là người viết thư, sao có thể so sánh như vậy ngay trước mặt mình, có chút tôn trọng người khác được không?!
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lưu Đức Trụ chú ý đến cái tên Khánh Trần này, chẳng lẽ đây là một thủ hạ khác của đại ca?
Cái tên này nghe hơi quen tai!
Đây có phải sát thủ đã cứu mình trên núi Lão Quân lần trước? Nếu thật, vậy mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, có thể thân thiết.
Lúc này, Khánh Trần gửi tin tới: "Trả lời hắn: Muốn lôi kéo Khánh Trần sợ không dễ đâu."
Nhưng không đợi Khánh Trần kịp ăn miếng cơm, Lưu Đức Trụ lại gửi tin nhắn đến:
"Ông chủ, hắn lại gửi đến một lá thư: Không cần tự tin như vậy, có vẻ ngươi không biết ta đã viết thư cho Khánh Trần, xem ra hắn cũng không nghe lời ngươi lắm, hì hì."
Khánh Trần ngạc nhiên ngẩng đầu, viết thư? Sao hắn chưa lấy được!
Chết rồi.
Bỗng nhiên Khánh Trần ý thức được một vấn đề, Lâm Tiểu Tiếu nói muốn gửi Con Tem Ác Ma cần địa chỉ.
Cho nên nếu hắn bị người này để mắt tới, đối phương có thể tra được địa chỉ của hắn dễ dàng, hơn nữa còn viết thư cho hắn.
Nhưng mà, hắn đã dọn nhà rồi!
Đối phương có thể tra được địa chỉ nhưng bây giờ người ở đó không phải hắn, mà là Ương Ương!
Cho nên lá thư đối phương nói tới, khả năng cao đang ở bên cạnh gối đầu của Ương Ương!
Khánh Trần có thể tưởng tượng được, khi Ương Ương nhìn thấy lá thư đó sẽ bất ngờ cỡ nào!
Khánh Trần suy nghĩ, bây giờ hắn có nên đi lấy lá về rồi giải thích gì đó với cô nàng không?
Vấn đề này thật khó giải quyết...
Trong lúc Khánh Trần đang xoắn xuýt, tiếng đập cửa truyền đến, Khánh Trần mở cửa thì thấy Ương Ương.
Cô nàng đưa lá thư trong tay ra:
"Chắc là của ngươi."
Nói xong, nàng đưa thue cho Khánh Trần rồi quay người về nhà, không hỏi gì thêm, thậm chí không hề nghi ngờ, nhưng nàng làm vậy lại khiến Khánh Trần không cảm thấy xấu hổ.
Vào lúc Ương Ương muốn đóng cửa, nàng bỗng quay đầu nói với Khánh Trần:
"Đúng rồi, còn một chuyện, ngươi còn nhớ Vương Vân không."
Khánh Trần vô cùng sửng sốt:
"Còn nhớ."
"Nàng bị Hằng Xã Lý Đông Trạch giết ở thế giới trong, kiểu chết vô cùng thảm . "
Ương Ương nói:
"Nàng còn một anh trai rất chiều chuộng nàng, cha mẹ nàng cũng coi là hòn ngọc quý trên tay, chuyện này Vương gia sẽ không bỏ qua đâu. Sau khi Bạch Uyển Nhi trở lại Hải thành đã đẩy tất cả mọi chuyện lên người Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân."
Khánh Trần hỏi:
"Vì sao lại nói với ta cái này?"
"Ở thế giới trong, lực ảnh hưởng của Vương gia cực kỳ bé nhỏ, bọn họ không thể nào tìm Lý Đông Trạch và Lý Thúc Đồng để báo thù, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân chỉ có thể xem như có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng bọn họ sẽ không vì chuyện này mà xung đột với Hồ gia và Trương gia ."
Ương Ương giải thích:
"Cho nên bây giờ người bọn họ có thể tìm tới chỉ có thể là Lưu Đức Trụ. Đừng quên, nơi này là thế giới ngoài, là sân nhà của Vương gia, họ muốn tới báo thù."
Khánh Trần nhíu mày, hắn cũng đoán được Vương gia sẽ báo thù cho Vương Vân và không từ thủ đoạn nào.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới Vương gia sẽ nhát gan như vậy.
Với lại, tại sao Ương Ương lại nói chuyện này với mình?
Khánh Trần hỏi:
"Vương Vân không phải là thành viên trong nhóm ngươi sao, sao ngươi không giúp Vương gia?"
Cô nàng bình tĩnh nói:
"Ta ở trong nhóm nhưng lại không thích trà xanh."
Lúc này, Khánh Trần hỏi:
"Thật ra ta rất muốn biết, tại sao ngươi đến Lạc thành, sau đó chuyển đến lớp 11 ban 3? Mục tiêu của ngươi là gì?"
"Ngươi đã không thẳng thắn nói với ta, tại sao ta phải nói cho ngươi biết."
Ương Ương nói:
"Chờ đến khi ngươi muốn nói tất cả, có thể hỏi lại ta."
Nói xong, cô nàng đóng cửa lại.
Cho đến lúc này, Khánh Trần mới nhìn thoáng qua nội dung trong thư: Những thứ ngươi muốn, ta đều có, nhưng nếu muốn có được thứ gì, chắc chắn phải chấp nhận hi sinh, hì hì.