Chương 303: Cuộc Trò Chuyện
Khánh Trần thở dài, câu quảng cáo này chẳng có chút hấp dẫn nào cả, ngươi không nói ngươi có cái gì!
Lần đầu hắn cảm thấy trong ván cờ với người nắm giữ Con Tem Ác Ma, hắn chiếm hết thượng phong.
Ván này, hắn thắng.
Không thể không nói, lớp bảo vệ thứ hai của Khánh Trần có tác dụng rất kịp thời.
Đối phương rõ ràng đã để mắt tới cái thân phận "Khánh Trần" này, nếu không có tin tức khác lộ ra, như vậy chẳng mấy chốc đối phương tạo ra một loạt âm mưu nhằm vào hắn.
Mà bây giờ, hắn đã trở thành một nhân vật nhỏ bé, thành một quân cờ.
Như vậy an toàn hơn nhiều.
Khánh Trần không có ý định dùng thân phận "Khánh Trần" để trả lời.
Dù sao nếu hắn muốn trả lời, CMN còn phải cắt ngón tay lấy máu.
Hiện tại, lấy máu của Lưu Đức Trụ thì thích hợp hơn.
Lúc này, đối phương lại gửi cho Lưu Đức Trụ một bức thư: "Ta rất hiếu kì nha, vì sao ngươi có thể giấu tốt như vậy?"
Đây là nghi vấn lớn nhất của người nắm giữ Con Tem Ác Ma, Trịnh Viễn Đông góp nhặt được nhiều manh mối, lại phải huy động nhiều người tiến hành xét nghiệm, người đó cũng suy nghĩ, chú ý đến hắn lâu như vậy.
Nhưng không ai trong tất cả mọi người tìm được "Người giật dây" kia, chỉ có thể tìm được hai quân cờ.
Loại cảm giác này khiến người vốn nắm giữ mọi thứ như chủ nhân Con Tem cảm thấy không vui vẻ.
Lưu Đức Trụ hỏi:
"Ông chủ, trả lời hắn thế nào bây giờ."
Khánh Trần trầm mặc một lát:
"Hì hì."
Trong một góc nào đó của thành phố, một bóng người thon gầy ngồi trước một cái cửa sổ sát đất to lớn, nhìn bức thư trong tay và hai chữ hì hì trên đó, rơi vào trầm tư...
Người nắm giữ Con Tem Ác Ma biến sắc vì hai chữ...
Khánh Trần không tiếp tục đáp lại người nắm giữ Con Tem Ác Ma nữa, mà bắt đầu tập huấn lại.
Dựa theo những gì Lý Thúc Đồng nói, dù hắn đã mở khóa gien nhưng tiềm lực cơ thể lại không tăng lên đến mức cao nhất, huấn luyện vẫn có hiệu quả như cũ.
Mặc dù số tăng lên không là gì đối với siêu phàm giả, nhưng từ trước đến nay, Khánh Trần lại rất thích được ở “mức cao nhất" .
Với lại hắn luôn tin, tự hạn chế mới là thứ làm con người không thể đạt được mục đích.
...
Thời gian đếm ngược 137:00:00.
Bảy giờ sáng cuối tuần, không có tiết học.
Lưu Đức Trụ đã rời giường rửa mặt từ sáng sớm, cha của hắn, Lưu Hữu Tài nhìn con trai của mình, vô cùng vui vẻ.
Lúc sự kiện xuyên qua còn chưa xảy ra, buổi tối trước mỗi cuối tuần, Lưu Đức Trụ hoặc là hơi game đến rạng sáng, hoặc cày phim suốt đêm. Sau đó ngày thứ hai sẽ ngủ say như chết, hoàn toàn không biết điều độ là gì.
Nhưng bây giờ thì khác, tối hôm qua Lưu Đức Trụ đi ngủ rất sớm, hôm nay cũng dậy rất sớm.
Bây giờ Lưu Hữu Tài đang cảm thấy con trai mình trưởng thành rồi!
Lúc đầu hắn cảm thấy xuyên qua có thể là chuyện xấu, sau đó con trai hắn còn gặp chuyện, suýt bị bắt cóc.
Nhưng bây giờ, chuyện xấu lại biến thành chuyện tốt, con hắn không chỉ thành một trong những người du hành thời gian nổi tiếng nhất, còn rèn luyện được những thói quen tốt...
Điều này khiến người làm cha như Lưu Hữu Tài, càng cảm thấy hắn phải cố gắng tìm hiểu "vận may " và "sự nghiệp" của con trai mình.
Chỉ là, đột nhiên Lưu Hữu Tài cảm thấy, sắc mặt con của hắn đã tái nhợt hơn hôm qua rất nhiều.
Trên người còn có mùi ngai ngái.
"Trụ Tử, ngươi dậy sớm như vậy vì muốn đi ra ngoài sao? Ta đã nấu cơm cho ngươi rồi, ăn xong rồi đi."
Lưu Hữu Tài vừa tháo tạp dề vừa nói.
"Không ăn. "
Lưu Đức Trụ nói:
"Cha, ngươi nấu cơm xong thì để trên mặt bàn là được, ta đi một lúc rồi về ăn."
Nói xong, Lưu Đức Trụ quấn kỹ khăn quàng cổ cho mình, sau đó đội thêm một cái mũ, còn đeo thêm cái kính râm lúc trước hắn mua để làm màu.
Bộ dạng võ trang đầy đủ từ đầu đến chân của con trai khiến Lưu Hữu Tài sửng sốt, nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Nếu nhìn thấy ở ngoài đường, hắn chưa chắc có thể nhận ra con trai của mình!
Lưu Hữu Tài chần trừ một chút hỏi:
"Ngươi muốn đi đâu..."
"Cha, đừng hỏi nữa, đây là bí mật."
Lưu Đức Trụ nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Đợi sau khi con trai ra cửa, Lưu Hữu Tài vội vàng tìm vợ mình là Vương Thục Phân nói thầm:
"Vợ à, hôm nay ngươi có cảm thấy con trai của chúng ta rất kì lạ hay không?"
Giờ phút này, Lưu Đức Trụ đang đứng bên cạnh một điểm hiến máu lưu động, lặng yên không tiếng động quan sát xung quanh.
Nhưng kì quái là, hắn luôn cảm thấy một cặp một cặp tình nhân mặc áo đôi màu đen lén quan sát mình.
Có điều mỗi khi hắn quay đầu nhìn sang lại phát hiện đôi tình nhân kia không hề nhìn mình, họ chỉ đang cười đùa nói chuyện phiếm mà thôi.
Chắc là do hắn quá lo.
Lưu Đức Trụ quan sát một lúc lâu, sau đó mới yên lặng đi vào trạm hiến máu:
"Xin chào, ta có thể mua máu không."