Chương 315: Nhận Ra Khánh Trần
Hôm nay đủ 200 KP mai mình bạo THÊM 10 CHƯƠNG, tổng cộng là 15 CHƯƠNG ạ!
---
Lúc ba tên sát thủ thấy thi thể đồng bạn ngã xuống thì quay người, vành mũ áo mưa của bọn họ văng ra một vòng bọt nước.
Nhưng đúng lúc này, Khánh Trần và Hứa Nhất Thành bị khống chế đã đến trước mặt họ.
Tựa như khi bỗng nhiên quay đầu trong nhà ma lại nhìn thấy khuôn mặt quỷ gần ngay trước mắt!
Lần đánh lén này quá bất ngờ, căn bản không cho những vị khách không mời kia cơ hội nổ súng từ xa!
"Bắn!"
Ba tên sát thủ nghiến răng gào lên.
Trong chớp mắt khi hai bên lao vào nhau!
Khánh Trần lách mình đi lại gần một tên sát thủ, khiến mình trở thành điểm mù của tầm bắn hai tên kia.
Hắn dùng một tay đè xuống bàn tay muốn rút súng dưới áo mưa của tên sát thủ, sát thủ kia kinh ngạc phát hiện, người này vô cùng khỏe mạnh, mạnh đến nỗi cánh tay cầm súng của hắn sắp bị nghiền nát.
Người gọi là siêu phàm giả, tức là những người đã thoát khỏi phạm vi khả năng của con người. Sức mạnh và tốc độ của người bình thường hoàn toàn không thể so với họ.
Khánh Trần bỗng nhiên vung ra quân bài poker trong tay, hai ngón tay tinh tế thon dài kẹp lấy bài poker, lướt qua bên cạnh tên sát thủ, mép quân bài poker sắc bén như lưỡi dao, mạnh mẽ cắt đứt bên cổ của sát thủ.
Có lẽ vì chân khí sắp tiêu hao hết, hoặc bài poker cắt quá sâu, sâu đến nỗi quân bài poker kẹt ở trong xương đối phương.
Nhưng sắc mặt thiếu niên chưa thay đổi, hắn hành động nhanh như chớp trong mưa, làm một loạt động tác xoay eo co gối.
Hắn im lặng nhìn nước đọng trên mặt đất và bọt nước xung quanh, cánh tay bỗng nhiên phát lực mạnh mẽ kéo quân bài poker lại, máu đỏ phun ra còn nhiều hơn nước mưa, máu theo quân bài poker rơi trên mặt đất.
Cách đó không xa, có người lấy ra súng bên dưới áo mưa, Khánh Trần cúi gập trốn ở phía sau thi thể rồi vọt về phía trước.
Sát thủ bắn nát thi thể chắn trước người, máu rơi xuống nước làm bắn tung tóe lên mắt cá chân hắn.
Nhưng ống giảm thanh cộng thêm đạn giảm âm không thể xuyên qua cơ thể con người được, cũng không bắn trúng hắn!
Khoảng cách hai bên càng ngày càng thu hẹp, Khánh Trần lấy súng ngắn bên hông thi thể, dùng thi thể làm thuẫn, lấy nước mưa là màn, không ngừng bóp cò.
Một bên khác, trong nháy mắt khi Hứa Nhất Thành thừa dịp Khánh Trần hấp dẫn hỏa lực của đối phương, hắn vứt bỏ hết súng đạn, rút dao gắn bên đùi ra!
Hắn như con rối đung đưa quỷ dị, nhanh nhẹn đi đến phía sau bọn sát thủ.
Sắc mặt tên sát thủ biểu lộ dữ tợn, đột nhiên quay người, một tay hắn cầm dao găm, tay kia lại vòng ra sau bắt lấy cổ tay Hứa Nhất Thành!
Nhưng tên sát thủ đó lại lập tức cảm thấy kinh ngạc, hắn cảm thấy cánh tay Hứa Nhất Thành không giống cánh tay con người, rõ ràng lúc đó hắn đã bắt được cổ tay của đối phương, nhưng khuỷu tay của đối phương lại có thể di động quỷ dị.
Khớp xương trên cơ thể con người chỉ có thể di chuyển với góc độ có hạn, nhưng góc độ di chuyển của khớp xương Hứa Nhất Thành lại giống như là vô hạn, tựa như một con rối có sinh mệnh!
Trong chốc lát, Hứa Nhất Thành di động khuỷu tay để thoát khỏi cánh tay của tên sát thủ, thừa dịp đối phương đang kinh ngạc mà đâm vào lá lách đối phương từ phía sau!
Có tia chớp rạch ngang bầu trời, Lộ Viễn nhìn cách giết người quen thuộc kia: Quả nhiên là Khánh Trần, tên chuyên đâm lá lách!
Hắn nhớ ngay đến người mà Tiểu Ưng nói tới: Người đội bạn giết một tên sát thủ, sau đó lấy mất áo mưa của đối phương!
Chỉ là Lộ Viễn thầm nghĩ, nếu người đâm vào lá lách là Khánh Trần, vậy người còn lại là ai?
Hắn nhẹ nhàng thở ra, Côn Luân biết đêm nay sẽ có một siêu phàm giả đến giết Lưu Đức Trụ nên đã sớm bố trí lính bắn tỉa.
Chỉ cần siêu phàm giả kia không phải cấp B, vậy có thể dễ dàng bắn chết đối phương!
Trên thực tế, siêu phàm giả không phải không có địch thủ, ngay cả cấp S cũng không phải vô địch thế giới!
Nếu như Khánh Trần và một người khác không xuất hiện, những tay bắn tỉa trốn ở trên cao vẫn sẽ bảo vệ an toàn cho Lưu Đức Trụ.
Nhưng nếu siêu phàm giả của đối phương còn chưa xuất hiện, có thể giấu lính bắn tỉa đi là tốt nhất.
Lộ Viễn không hy vọng những kẻ phạm pháp biết cách bố trí đội hình của Côn Luân.
Bây giờ thì tốt rồi, siêu phàm giả của quân địch còn chưa xuất hiện, át chủ bài của Côn Luân chưa cần dùng!
Khi tia chớp tắt đi, mặt đất lại quay về bóng tối.
Nước mưa và nước đọng vẫn bắn tung tóe.
Mà hai người Khánh Trần và Hứa Nhất Thành lẳng lặng đứng trong mưa, bên cạnh bọn họ là bảy bộ thi thể!
Hai người cách màn mưa cùng nhìn về phía Lưu Đức Trụ.
"Ông chủ sai chúng ta đến giúp ngươi. Đi nhanh đi, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi quãng đường còn lại."
Một âm thanh xa lạ phát ra từ dưới áo mưa.
Một âm thanh xa lạ khác nói:
“Ông chủ nói, hôm nay dù trời có sụp đổ cũng phải giúp ngươi đưa mẹ đến bệnh viện, không ai được phép ngăn cản."