Chương 316: Ương Ương Xuất Hiện
Hôm nay đủ 200 KP mai mình lên 20 CHƯƠNG ạ!
---
Lưu Đức Trụ sững sờ, hắn vô cùng cảm động.
Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn đang có một luồng cảm xúc xúc động muốn phun trào, giống như nham thạch phun ra khỏ miệng núi lửa.
Thật ra cho đến hôm nay Lưu Đức Trụ và Khánh Trần cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không ai là nô lệ của ai cả.
Bây giờ không phải là xã hội phong kiến, sớm đã không còn chủ nhân và nô lệ như trước.
Cho nên, Lưu Đức Trụ sẽ có suy nghĩ của riêng mình, tính toán nhỏ nhặt, thậm chí còn nghĩ muốn thoát khỏi mối quan hệ này.
Nhưng giờ phút này, đột nhiên Lưu Đức Trụ cảm thấy, có lẽ sau này đi theo ông chủ cũng không có gì là xấu cả.
"Cảm ơn."
Trên mặt Lưu Đức Trụ không biết là nước mắt hay là nước mưa, hắn chật vật cõng mẹ mình cùng Lưu Hữu Tài chạy về một hướng.
Khi hắn chạy qua bên cạnh hai người kia, muốn nhìn rõ khuôn mặt hai người đã cứu hắn lại phát hiện đối phương đều đang cúi đầu, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì dưới vành mũ tối tăm kia.
Nhưng vào đúng lúc này, không biết có âm thanh truyền đến từ chỗ nào:
"Ai nói các ngươi có thể đi?"
Sau một lúc, nước mưa trên đất đang dập dờn, tất cả nước đọng đều lao ra bên ngoài, trong nháy mắt tạo thành một màn nước giống như sóng biến, lao nhanh về phía Lưu Đức Trụ!
Mặt đất bỗng nhiên trở nên khô khốc, siêu phàm giả núp trong bóng tối kia đang tụ tập tất cả số nước ở những chỗ khác, tiếp tục đắp thêm vào cơn sóng lớn kia!
Khánh Trần yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện, hóa ra uy lực của siêu phàm giả là như vậy!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Đức Trụ nhìn cơn sóng lớn mà sinh ra tuyệt vọng. Chính trong giây phút này, trong mắt hắn lại xuất hiện vệt đỏ giống như ngọn lửa, nhưng nó chỉ xuât hiện thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.
Dường như có gông xiềng nào đó muốn mở ra, nhưng thế giới không cho những gông xiềng như vậy được xuất hiện.
Thế là ngọn lửa trong mắt Lưu Đức Trụ vụt tắt.
Ngay lúc hắn cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, một giọng nói từ trên trời truyền đến:
"Ta nói, bọn họ có thể đi."
Tất cả mọi người bỗng ngẩng đầu, có thể thấy có một bóng người ở trên trời cao đang nhanh chóng hạ xuống.
Bóng người ấy mang theo một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Ầm một tiếng, Ương Ương từ trên trời giáng xuống, chân nàng nhẹ nhàng giẫm lên trên sóng lớn, có thể làm sóng lớn kia biến thành mặt hồ!
Lúc thiếu nữ này bay đến núi Bắc Mang mới ý thức được mình lại lạc đường lần
Nàng cố gắng vừa đi vừa hỏi đường rất lâu, rốt cục cũng đến được chiến trường!
Nàng không nói gì thêm nữa, sau đó bỗng nhiên chạy như điên về phía đông.
Trong nháy mắt, trong phạm vi mấy chục mét quanh người Ương Ương, những giọt nước mưa đang rơi xuống bỗng nhiên dừng lại!
Những giọt nước trong veo lơ lửng trên không trung, không bay lên, cũng không rơi xuống dưới, Khánh Trần quay người ngắm nhìn xung quanh, từng giọt mưa giống như là bị người ta nhấn nút tạm dừng.
Lực từ trường.
Lực từ trường vô cùng mạnh!
Ương Ương bỗng đánh ra một đòn vào trong nước mưa, những giọt nước mưa lơ lửng bên cạnh nàng không biết bị sức mạnh gì mà sắp xếp thành một cuộn dây.
Trong nháy mắt.
Chỗ nàng ra một đòn lúc nãy lại có một người bay ra khỏi màn mưa!
Siêu phàm giả kia luôn dựa vào năng lực của mình, âm thầm trốn ở trong màn mưa, thậm chí không có ai phát hiện ra hắn ở đó.
Nhưng Ương Ương không giống với mọi người, nàng nắm rõ tất cả những biến hóa nhỏ nhất của lực từ trường quanh đây, dù nàng đang là nhắm mắt, cũng có thể biết nơi nào có người, chỗ nào không có ai!
Lại một tiếng ầm vang lên, siêu phàm giả kia bị đánh cho bay lên giữa không trung.
Ngay lúc hắn sắp lúc rơi xuống, vị siêu phàm giả này xoay eo muốn đứng vững.
Nhưng hắn chợt phát hiện tốc độ rơi xuống của mình lại trở nên chậm chạp, tựa như một cục sắt từ trên trời rơi xuống, nhưng bỗng nhiên cục sắt lại biến thành một chiếc lông vũ!
Không, không phải là cục sắt đang biến thành lông vũ, mà là trọng lực của môi trường đã thay đổi!
"Lên!"
Ương Ương dùng một đòn vô cùng mạnh mẽ đấm móc từ bên dưới đánh vào phần bụng của siêu phàm giả.
Cơ thể tên siêu phàm giả cuộn lại như con tôm, cả thân mình đột nhiên bay lên cao mấy chục mét trên không trung.
Ngay khi hắn sắp bay tít lên trên bầu trời, lực đẩy hắn lúc trước lại tự dưng biến mất!
Lực đẩy lúc trước đẩy hắn lên cao, giờ lại bỗng nhiên biến thành trọng lực, lúc tới không ai nhìn thấy, lúc đi không ai biết vì sao, tùy ý điều khiển cơ thể hắn!
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra, bọn họ chỉ cảm thấy “lực” của thế giới này đang bị người ta điều khiển.
Siêu phàm giả kia thẳng tắp rơi xuống mặt đất, hắn muốn dùng nước mưa ngăn lại bớt trọng lực. Nếu không, dù là siêu phàm giả cấp C thì rơi xuống từ trên độ cao mấy chục mét cũng sẽ chết!