Chương 330: Ăn Cơm Chùa
Đường vân hình ngọn lửa hiện lên trên gương mặt Khánh Trần, trói buộc trên người hắn tựa hồ cũng suy giảm sau hơi thở ra này.
Có người ở nhà bên khẽ ồ lên một tiếng, rất nhanh, trọng lực lại lần nữa tăng lên đến điểm giới hạn của hắn.
"Thì ra, đây chính là nghĩa của giúp một chuyện nhỏ."
Đối phương biết hắn đang tu luyện, cũng biết hắn không biết làm sao để tăng cường huấn luyện nên mới giúp mình tạo ra một môi trường trọng lực đặc biệt.
Buộc hắn phải tu luyện trong giới hạn chịu đựng.
Sắc mặt Khánh Trần không biến hóa chút nào, làm như không có chuyện mà bắt đầu tu luyện.
Nội dung tu luyện của hắn hôm nay giống với trước đây, nhưng ích lợi đạt được lại vô cùng phong phú.
Trong khi hô hấp, hắn thậm chí có thể cảm nhận được sự tích tụ một cách nhanh chóng của endorphin do thuật hô hấp mang lại, nó nhanh chóng điều chỉnh nhịp tim, lượng oxy trong máu và trạng thái cơ bắp của hắn.
Thúc đẩy hắn đạt tới trạng thái vận động hoàn mỹ nhất của mình.
Trước đây, hắn đã từng tập tạ dưới sự chỉ đạo của Diệp Vãn, nhưng trọng lượng của tạ tay là cố định, sức mạnh của cơ thể sẽ từ từ tăng lên.
Không có chuyện hôm nay chỉ luyện tập nhẹ nhàng, ngày mai liền tăng khối lượng tạ lên đến mười lăm kilogam.
Cho nên, trước đây hắn tập tạ, hoặc là nhẹ, hoặc là nặng.
Giờ phút này, Khánh Trần cảm thấy lần luyện tập này hoàn toàn khác với những lần trước, trọng lực mà đối phương điều chỉnh gần như phù hợp hoàn toàn với cơ thể hắn.
Với lại, kiểu luyện tập này khác biệt với lúc trước, bây giờ hắn đang ở trong môi trường trọng lực chân chính.
Cộc cộc cộc, tiếng đập cửa truyền đến.
Khánh Trần cảm thấy trọng lực tác dụng lên người hắn lúc trước đột nhiên biến mất, khiến cả người hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cảm giác thoải mái dễ chịu không thể giải thích được này cộng thêm với sự thoải mái do endorphin mang lại, mặc dù hắn đã luyện tập khá lâu, mồ hôi ướt đẫm quần áo, nhưng bây giờ hắn không hề cảm thấy mệt mỏi chút, ngược lại cơ thể còn tràn đầy năng lượng.
Hắn nhìn vào bàn tay và cánh tay của mình, dường như phương thức tu luyện này rất thích hợp với thuật hô hấp, sau khi kết hợp cả hai lại sẽ mang đến kết quả rất thần kì.
Khánh Trần thu hồi thuật hô hấp, thay bộ quần áo khác rồi đi ra mở cửa, Ương Ương quan sát kĩ hắn một lượt từ trên xuống dưới:
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ để trần nửa người cơ. Rất tốt, rất có lễ phép."
Cô gái mặc bộ đồ ngủ hình khủng long màu xanh che kín mít từ đầu đến chân.
Khánh Trần hỏi:
" ó phải từ trước đến nay nhờ cảm giác từ trường mà ngươi biết mỗi ngày ta đều tu luyện hay không?"
"Đương nhiên rồi."
Ương Ương nói.
Khánh Trần nhíu mày, nếu như nhờ cảm giác từ trường mà đối phương có thể biết được những chuyện như thế. Vậy có nghĩa là, không phải vị hàng xóm này có thể biết được tất cả những chuyện riêng tư của hắn sao?
"Yên tâm."
Ương Ương ngồi ở trên ghế sa lon giải thích:
"Cảm giác từ trường không thể rõ ràng như nhìn tận mắt được. Sở dĩ ta có thể đoán được ngươi đang tu luyện vì lúc người vận động với tần suất cao sẽ gây ra những dao động từ trường khá đặc thù."
"Tóm lại thì ta vẫn cần cảm ơn ngươi."
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu như ngày nào ngươi cũng có thể giúp ta chuyện này, mỗi ngày ta sẽ nấu cơm cho ngươi."
Đối với hắn mà nói, đây chắc chắn là chuyện tốt.
Nếu là người bình thường, có lẽ phải cần đến một hai tháng mới có thể cảm thấy được lợi ích từ việc tu luyện trong môi trường trọng lực, nhưng hắn có thuật hô hấp, sự thay đổi này hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Ương Ương suy nghĩ một chút rồi nói:
"Điều kiện nấu cơm này ngược lại có thể chấp nhận được, nhưng năng khiếu nấu nướng của ngươi không tốt bằng người ở tầng trên, ta đánh giá cao nàng ấy. Quay lại vấn đề chính, ta cảm thấy rất tò mò, rõ ràng sau khi trở thành siêu phàm giả thì sức mạnh sẽ tự động tăng lên, vì sao ngươi phải tốn công dùng cách tu luyện của người bình thường làm gì?"
Khánh Trần không trả lời vấn đề này, bởi vì đây là bí mật.