Chương 337: Song Tu
Trong đêm, nhóm chat dần dần yên tĩnh.
Ương Ương thấy không có chuyện gì nữa liền nói:
"Ta về ngủ đây, ngày mai gặp lại hai vị."
Nói xong, nàng mở cửa rời đi.
Trong phòng khách, Nam Canh Thần co rúm trên ghế sa lon bằng da thật nhìn đối phương rời đi, hơi kinh ngạc hỏi:
"Chị Ương Ương, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Sắc mặt Khánh Trần không thay đổi nhìn hắn:
"Quay lại nhà nàng chứ còn đi đâu nữa, không thì ở chỗ ta làm gì? Cha ta bán nhà lấy tiền đi đánh bạc rồi, bây giờ Ương Ương chính là chủ nhà mới của căn nhà đó. Cái nhà này là ta thuê của Hồ Tiểu Ngưu."
Câu này càng khiến Nam Canh Thần khó hiểu hơn:
"Rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì?"
Ương Ương dừng lại ở cửa ra vào, quay đầu suy tư một lúc rồi nói:
"Song tu?"
Nam Canh Thần:
"???"
Khánh Trần:
"???"
Ương Ương giải thích:
"Ta dùng năng lực của mình trợ giúp Khánh Trần tu luyện, trong quá trình trợ giúp hắn, ta cũng có thể tăng trình độ khống chế năng lực của mình, khả năng điều khiển sẽ ngày càng tinh tế."
Khánh Trần tức giận nói:
"Song tu không dùng như vậy!"
Nôm na như hai cách nói tưởng chừng như giống nhau, cơ mà về mặt hình thức sẽ khiến người nghe nghĩ khác: Thật muốn mở đầu ngươi ra xem bên trong có gì, lại đổi thành: Thật muốn mở xương sọ của ngươi ra xem bên trong có gì, đều sẽ biến thành ý khác!
Ương Ương thản nhiên vẫy tay:
"Không quan trọng, ta về nhà đây."
Nói xong, nàng đóng cửa lại.
Lúc này Nam Canh Thần mới nói:
"Trần ca, đêm nay ta có thể ở lại nhà ngươi không?"
"Ta còn đang cảm thấy kỳ quái, bình thường ngươi không thể ra ngoài vào ban đêm, sao đêm nay không muốn về nhà ngủ?"
Khánh Trần kỳ quái nói.
"Cha ta thua tiền nên tâm trạng không tốt, bây giờ đang ở nhà uống rượu giải sầu một mình, ta quay lại nhất định sẽ bị đánh."
Nam Canh Thần nói.
Khánh Trần thở dài một tiếng, lúc trước hắn từng thấy vết thương trên thắt lưng Nam Canh Thần, vết thương tím xanh nhìn rất đáng sợ.
Cha mẹ hắn mặc dù chưa ly hôn, nhưng cảnh ngộ của hắn cũng không tốt hơn mình là bao.
Hắn hỏi Nam Canh Thần:
"Mẹ ngươi đâu?"
"Cha ta đánh mẹ ta, nàng về nhà mẹ đẻ rồi."
Nam Canh Thần nhỏ giọng nói:
"Ta nghĩ bọn họ sắp ly hôn. Trần ca, gần đây ta đang nghĩ cách tiết kiệm tiền, mỗi lần trở về ta sẽ nhờ Lý Y Nặc chuẩn bị hai thỏi vàng cho ta, chờ ta tiết kiệm đủ tiền sẽ mua một căn nhà cho riêng mình, sau này sẽ sống một mình ở đó."
Nói xong, Nam Canh Thần móc ra ba thỏi vàng từ trong túi:
"Đây là số ta còn chưa kịp bán, giờ để tạm ở chỗ Trần ca trước, ta sợ để trong nhà sẽ cha ta phát hiện."
"Ừ."
Khánh Trần giúp hắn cất đi:
"Lý Y Nặc đối với ngươi rất tốt, tốc độ kiếm tiền như vậy không kém so với ta bao nhiêu."
"Trần ca, hay ta đầu quân cho ngươi."
Nam Canh Thần tràn đầy phấn khởi nói:
"Hiện tại ngươi đã có một chỗ đứng vững chắc, lại có sư phụ lợi hại như vậy, nếu ta đi theo ngươi sẽ có thể trở nên nổi tiếng."
"Thế nào, ngươi không thích Lý Y Nặc sao?"
Khánh Trần có chút kỳ quái:
"Có mâu thuẫn gì với nàng sao?"
Nam Canh Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
"Thật ra bây giờ chúng ta khá hợp nhau, ta cũng rất thích tính cách của nàng, ở bên cạnh nàng cũng có cảm giác an toàn. Nhưng lúc ngủ chung từ đầu đã rất đáng sợ, ta vẫn luôn cho rằng nàng muốn hút dương khí của ta......."
Khánh Trần:
".......Vất vả, vậy sao ngươi còn muốn chạy theo ta?"
Nam Canh Thần lắc đầu:
"Ta luôn cảm thấy về già mà còn bị nàng bảo hộ thì thật vô dụng, không xứng với nàng."
Khánh Trần liếc nhìn, hắn biết tên này từ trước đến nay luôn cảm thấy tự ti vì gia đình, cho nên gặp được một người bạn gái tốt như Lý Y Nặc, hắn không nỡ ăn cơm mềm.
Nam Canh Thần nói tiếp:
"Không phải người ta thường nói, đàn ông phải lập nghiệp trước khi lập gia đình, ta không muốn nàng coi thường mình."
Khánh Trần kiên nhẫn:
"Ngươi nghe không hoàn chỉnh rồi, là gặp người yêu trước khi lập gia đình, gặp quý nhân trước khi lập nghiệp, gặp phú bà thì lập gia đình rồi lập nghiệp......."
Nam Canh Thần:
"......."
"Không nói chuyện này nữa."
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Bây giờ ngươi định làm thế nào, ở lại nhà của ta?"
"Ta không dám quay về."
Nam Canh Thần tủi thân:
"Bây giờ ta quay về sẽ bị đánh. Hay Trần ca giúp ta báo cảnh sát cha ta đi, việc này ngươi làm nhiều rồi."
Khánh Trần suy nghĩ rất lâu rồi nói:
"Cha ngươi bình thường cá cược gì?"
"Mạt chược."
"Ngươi biết hắn cá cược ở đâu không?"
"Không biết."
Nam Canh Thần thở dài:
"Chính vì ta không biết hắn cá cược ở đâu, nếu không ta đã báo cảnh sát lâu rồi."
"Không sao."
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Bây giờ ngươi cứ ở lại nhà của ta trước, chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải quyết."