Chương 339: Mãnh Hổ Ở Một Mình
Nhưng nàng cũng không cảm thấy Khánh Trần làm vậy là không đúng, Ương Ương chỉ nghĩ, lúc đối phương báo cảnh sát, trong lòng hẳn rất sung sướng đi.
Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu nhìn về phía Ương Ương:
"Đúng rồi, hắn cũng là người du hành đúng không, tại sao ngươi lại dặn chúng ta chớ chọc hắn, thân phận của hắn ở thế giới trong là gì?"
"Ta cảm thấy thân phận của hắn là gì cũng không quá quan trọng"
Ương Ương lắc đầu:
"Loại người này, dù ngươi đặt hắn ta ở đâu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thành công. Ta cảm thấy các ngươi nên đầu tư vào hắn thay vì tập trung vào tên Lưu Đức Trụ kia."
Trương Thiên Chân nói:
"Ương Ương, ngươi có thể tiết lộ cho chúng ta một chút không."
"Không được."
Ương Ương lắc đầu:
"Ta sẽ không bán đứng loại người cắn răng khổ sở mới có thể sống sót như hắn, ta đề nghị sau này các ngươi cũng đừng làm thế."
"Vì sao?"
"Loại người này nếu bị dồn vào ngõ cụt, nổi điên lên sẽ giết rất nhiều người."
Bổi tối nàng trốn học về nhà, việc Ương Ương làm đầu tiên là tìm xung quanh nhà, muốn tìm xem trong nhà còn lưu lại manh mối gì của Khánh Trần không.
Đầu tiên nàng lật ra giá sách, thậm chí lật ra mỗi một quyển sách nhưng không thu hoạch được gì.
Nàng mở ra tất cả các ngăn kéo, bên trong lại rỗng tuếch.
Điều này khiến Ương Ương rất thất vọng, nàng nằm ngửa trên giường suy nghĩ, nhưng không biết suy nghĩ về cái gì.
Nhưng đúng lúc này, nàng quay người rồi bất ngờ nhìn thấy một dòng chữ nhỏ được khắc trên bức tường trắng cạnh giường.
Dê và bò đều tụ tập thành đàn, chỉ có mãnh hổ là ở một mình.
Ương Ương dùng ngón tay xoa xoa những vết khắc kia, thậm chí nàng còn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kiên quyết của đối phương lúc cô đơn nhất trong đêm.
Nàng đang nghĩ, cùng một đội với loại người này hẳn rất thú vị?
Chờ chút, nàng luôn cảm thấy trong phòng này còn thiếu thứ gì đó.......
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, chợt kinh ngạc ngẩng đầu: Phiếu cơm đâu?
Như thường lệ, mỗi ngày đều sẽ có một lá thư Ác Ma hoặc nói là phiếu cơm ở bên cạnh gối đầu của nàng, tại sao hôm nay lại không có?!
Nếu không có, nàng sao có thể hùng dững đi kiếm cơm được!
Ương Ương chạy lên trên tầng, gõ cửa một căn phòng, nàng thấy Hồ Tiểu Ngưu ra mở cửa thì hỏi:
"Người nắm giữ Con Tem Ác Ma có từng viết thư cho ngươi không?"
Sau khi Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân trải qua chuyện trên núi Lão Quân, hai người bọn họ cũng đã bị lộ thân phận, với tính cách của người nắm giữ kia, hẳn đã gửi thư cho hai người bọn họ mới đúng.
"Nhận được."
Hồ Tiểu Ngưu nghiêm trọng nói:
"Thế nào? Ngươi cũng nhận được sao?"
Ương Ương không có trả lời vấn đề này, mà hỏi tiếp:
"N gươi có biết làm như thế nào để viết thư trả lời cho hắn hay không?"
"Có, trong bức thư thứ hai đối phương đã đề cập tới, nhưng cho đến nay ta chưa trả lời bao giờ."
Hồ Tiểu Ngưu nói.
"Vậy tốt rồi."
Ương Ương nhẹ nhàng thở ra, nàng nói:
"Làm phiền ngươi viết cho người nắm giữ kia một lá thư, nói cho hắn một việc."
Hồ Tiểu Ngưu sửng sốt hỏi:
"Chuyện gì?"
Ương Ương nói:
"Ngươi nói cho hắn, bảo hắn viết một lá thư cho Khánh Trần càng sớm càng tốt! Nhanh, đang online chờ, rất gấp!"
Hồ Tiểu Ngưu:
"???"
Đây là thư kiểu gì vậy?
Sau mười mấy phút, ở bên khung cửa sổ sát đất nào đó, cái một bóng người thon gầy đang xem bức thư trong tay, hắn siết chặt lá thư trong tay rồi lẩm bẩm:
"Sao ta luôn cảm thấy mình bị lợi dụng như một công cụ nhỉ, thật đáng giận......."
Kết quả Ương Ương đã đợi hơn một giờ ở trong phòng, nhưng vẫn không thấy người nắm giữ gửi thư cho Khánh Trần.
Đột nhiên nàng cảm thấy, có lẽ tên này sẽ không bao giờ viết thư cho Khánh Trần nữa.......
"Thật là cẩu thả."
Ương Ương thở dài:
"Như thế này làm sao lôi kéo được người khác."
Lúc này bỗng nhiên có tiếng đập cửa, giọng của Khánh Trần từ bên ngoài truyền đến:
"Ăn cơm."
Ương Ương bật dậy từ trên giường mặt mày hớn hở chạy sang.
.......
Cuộc sống ngày qua ngày, Lạc thành cũng quay lại sự yên tĩnh ngắn ngủi.
Yên tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu cũng dần dần yên lặng, tất cả những người du hành thời gian đang chuẩn bị cho lần xuyên qua tiếp theo.
Thời gian đếm ngược 00:15:00.
Khánh Trần mồ hôi đầm đìa đứng dậy, trọng lực vô hình cũng biến mất theo.
Trong mấy ngày này, hắn và Ương Ương phối hợp ngày càng ăn ý, dù hắn tiến bộ bao nhiêu đi chăng nữa, đối phương đều có thể gia tăng trọng lực tương ứng với mức hắn chịu được.
Hắn nhanh chóng tắm rửa, sau đó bình tĩnh nằm ở trên giường yên lặng chờ đợi.
Khánh Trần biết, chắc chắn giờ phút này đang có rất nhiều người du hành thời gian cũng đang chờ đợi từng giây đếm ngược giống như hắn.
10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1.
Xuyên qua.
Thế giới trong còn có người đang chờ hắn.