Chương 350: Tờ Rơi
Nhưng vào lúc này, chủ nhiệm khối bỗng nhiên đi vào trong lớp...sau lưng là hàng xóm mới của nàng.
Chủ nhiệm khối đi lên trên bục giảng rồi nói:
"Các bạn học, đây chính là bạn học mới lớp 11 ban 3 của các ngươi, mọi người có thể làm quen một chút."
Trịnh Ức ngây ngẩn cả người, nàng chưa bao giờ nghĩ tới người hàng xóm mới này lại trở thành bạn cùng lớp của mình!
Nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, khi bạn học mới này vừa đi vào trong phòng học, Trịnh Ức chợt phát hiện bạn học nữ mà nàng ngưỡng mộ bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy.
Thiếu nữ tóc bạch kim quay đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện vẻ mặt đầy ngạc nhiên và khó hiểu của bạn nữ kia.
Nàng lại nhìn về phía học sinh chuyển trường kia, ánh mắt của đối phương cũng chăm chú nhìn vào người bạn nữ kia.
Hai người này quen biết nhau.
Trịnh Ức thầm đoán.
"Xin chào mọi người ta tên là Khánh Trần, xin mọi người có thể giúp đỡ nhiều hơn.”
Khánh Trần nói xong, lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào bạn nữ kia...
Thành thật mà nói, trong lòng hắn bây giờ cũng kinh ngạc không kém.
Bởi vì hắn không thể tưởng được, chính mình lại có thể gặp được Ương Ương nhanh ở thế giới trong!
Lúc này, thậm chí Khánh Trần còn coi đây là do Lý Thúc Đồng cố ý sắp xếp, nhưng rõ ràng sư phụ của hắn không biết đến sự tồn tại của Ương Ương, đây thật sự là trùng hợp.
Ở thế giới ngoài, Ương Ương là học sinh chuyển trường.
Ở thế giới trong, học sinh chuyển trường lại trở thành hắn.
Loại cảm giác này thật thần kỳ.
Ánh mắt của Khánh Trần quét qua Trịnh Ức, hắn cũng không nghĩ tới người hàng xóm này của hắn cũng sẽ ở trong lớp.
"Tốt, bạn học Khánh Trần tự tìm chỗ ngồi đi.”
Chủ nhiệm khối dịu dàng nói:
"Sau khi bạn học mới đến, mọi người phải giúp hắn nhanh chóng quen với môi trường ở đây!"
Trịnh Ức dám thề, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy chủ nhiệm khối dịu dành như vậy, mà học sinh chuyển trường bình thường sẽ được chủ nghiệm lớp dẫn lên, tại sao tên này lại được đích thân chủ nghiệm khối đưa đến nhỉ.
Giờ phút này, Khánh Trần từ từ đi đến chỗ trống bên cạnh Ương Ương rồi ngồi xuống, thản nhiên hỏi:
"Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi hẳn là một thiếu nữ hoang dã không quen biết ai?"
Sắc mặt Ương Ương không thay đổi nói:
"Theo ta được biết, ngươi cũng là một thợ săn không nơi nương tựa phiêu bạt nơi hoang dã?"
Hai người nhìn nhau rồi cùng quỷ dị cười một tiếng, bọn họ đều biết đối phương chưa bao giờ nói thật, thân phận của nhau lần nữa trở thành bí ẩn!
Quả nhiên, sau sự kiện xuyên qua, người du hành thời gian đều không nói thật với nhau!
Theo lý thuyết đây cũng là hiện trường chiến đấu khổng lồ của hai bên, nhưng vấn đề là cả hai đều nói dối, thế là hai bên giằng co, không ai có thể chỉ trích được người kia.
Ương Ương lãnh đạm nói:
"Ngươi từ trường nào chuyển đến đây?"
Khánh Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Ngươi đoán xem?"
Ương Ương thầm nghĩ, dựa vào thái độ của chủ nhiệm khối, xem ra ít nhất thì thân phận của Khánh Trần ở thế giới trong cũng là con của một gia đình giàu có?
Tuy nhiên, điều này đã loại bỏ một số nghi ngờ trong lòng nàng, nàng luôn nghĩ có lẽ đối phương chính là người giật dây trong ngục giam số 18.
Không, bây giờ có một số tổ chức còn đặt biệt danh cho người du hành thời gian trong ngục giam số 18 kia là người đánh cờ.
Ý là người đánh cờ phía sau màn, người này còn có rất nhiều quân cờ trong tay.
Thậm chí từ góc độ của những tổ chức đó, ngay cả Ương Ương cũng bị tính là một quân cờ trong tay đối phương.
Ương Ương tự hỏi, xem ra Khánh Trần thật sự không phải là người chơi cờ kia? Nếu không người chơi cờ kia có lợi hại đến đâu cũng không thể đột nhiên chạy ra khỏi ngục giam số 18 đến trường học được.
Cho dù bọn họ có thể lẻn ra ngoài thì làm sao một tên tù nhân có thể dễ dàng thay đổi thân phận của mình để nhập học được?
Kì quái, rốt cuộc người chơi cờ là ai.
Hai người đột nhiên im lặng, Khánh Trần thầm nghĩ: Đầu tiên có thể xác định chính trước kia Ương Ương không nói thật, đương nhiên ngay từ đầu hắn đã đoán trước được chuyện này nên chẳng ngạc nhiên gì cả.
Thứ hai, có lẽ Ương Ương cũng đang sinh sống ở khu thứ sáu, gia cảnh không quá nổi bật.
Hơn nữa, đối phương còn có thể yên lặng ngồi trong lớp, chứng tỏ thân phận giác tỉnh giả của đối phương còn chưa bị lộ.
Nếu không, sao tập đoàn có thể để đối phương có thể ngồi trong phòng học được?
Khi cả hai người đều nghĩ ra chuyện này, bỗng nhìn nhau cười một tiếng, có rất nhiều thứ ẩn giấu trong nụ cười đó của họ.
Ương Ương bỗng nhiên nói:
"Ngươi sống ở khu thứ sáu, chắc chắn cũng nghe nói về cuốc biểu tình cuối tuần này chứ."
"Ừ.”
Khánh Trần nói:
"Ta nhìn thấy học sinh phát tờ rơi trên tàu."
"Cuộc biểu tình này là do ta khởi xướng, ngươi có thể tới tham gia?”