Chương 386: Chứng Cứ Ngoại Phạm
Khánh Trần nằm trên ghế sô pha, nhìn lên trần nhà, hỏi một câu từ sâu trong linh hồn:
“Nhất, vì sao ngươi lại thích hóng hớt như thế.”
“Ngươi không cảm thấy lúc mọi chuyện xảy ra, lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người rất thú vị sao?”
Nhất hỏi lại:
“Nhất là ở trên mạng, một người bình thường luôn sợ hãi rụt rè chợt biến thành dũng cảm, loại người dám liều mạng ở trên lôi đài như ngươi lại trở nên cực kì cẩn thận. Quan sát tất cả những điều đó rất thú vị.”
“Cho nên, ngươi đang quan sát loài người?”
Khánh Trần hiếu kỳ nói.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như có một con quái vật khổng lồ đang yên lặng trốn ở trong thế giới này, nó cùng sinh sống với loài người, nhưng loài người lại không thể chú ý đến quỹ đạo và tư duy hành động của nó.
Nhất nói:
“Trong cuộc đời dài đằng đẵng, cũng nên tìm cho mình một thú vui.”
“Được thôi, ngươi vui vẻ là được.”
Khánh Trần lẳng lặng nằm dưỡng thương trên ghế sô pha.
“Ban đầu ngươi muốn hỏi gì?”
Nhất hỏi.
“Sư phụ ta đi đâu?”
Khánh Trần hỏi.
“Về ngục giam số 18.”
Nhất trả lời.
“Hắn về ngục giam số 18 làm gì, không phải đã bảo chủ nhật sẽ về cùng ta sao?”
Khánh Trần buồn bực.
“Bởi vì hắn đoán hành động của ngươi sau trận đấu quyền sẽ khiến một số người của Khánh thị chú ý, dù sao tỉ lệ xuất hiện trùng tên trùng họ không lớn lắm, cho nên chắc chắn sẽ phái người đến ngục giam xem xét.”
Nhất đáp:
“Cho nên sư phụ ngươi dịch dung đổi mặt, giúp ngươi đi tạo chứng cứ ngoại phạm.”
Cho nên, khi tập đoàn Khánh thị đến kiểm tra xem Khánh Trần của Khánh thị có ở trong ngục giam số 18 không, sẽ phát hiện hai Khánh Trần đồng thời tồn tại, điều này cũng chứng minh tuyển thủ quyền anh Khánh Trần không liên quan gì đến Khánh Trần của Khánh thị,
Khánh Trần không ngờ rằng sư phụ biến mất một ngày là để xử lý thân phận của mình.
Vì để mình có một thân phận mới, đối phương cũng rất vất vả.
Nhưng đối phương càng làm như thế, trong lòng Khánh Trần càng có cảm giác xấu.
Nhưng hắn không biết cảm giác này đến từ đâu.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Khánh Trần cẩn thận nhích tới gần:
“Ai vậy?”
Vừa nói xong, khóa cửa lại tự mở cạch một tiếng, hai nhân viên điều tra Liên Bang đứng bên ngoài, một người đưa giấy chứng nhận ở tay trái ra, tay phải cầm súng chỉ vào Khánh Trần:
“Giơ hai tay lên, kiểm tra thường lệ đây.”
Một người khác chậm rãi cất thiết bị mở khoá đi, sau đó tiến lên bóp mặt Khánh Trần đang giơ hai tay xem có đeo mặt nạ da người không.
Sau khi xác nhận không có, hai nhân viên điều tra Liên Bang mới lặng lẽ rời khỏi mà không thèm quan tâm đến việc mình vừa xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Khánh Trần tức giận đứng sau kêu lên:
“Ê, mấy người làm cái gì vậy?”
Nhưng hai nhân viên điều tra Liên Bang lại không trả lời, rất nhanh đã vào thang máy rời đi.
Khánh Trần đóng cửa phòng:
“Ngươi biết họ sẽ đến à?”
Nhất trả lời:
“Đúng thế.”
“Vậy tại sao ngươi lại không nhắc nhở ta?”
Khánh Trần bất đắc dĩ.
“Như thế biểu hiện của ngươi sẽ mất tự nhiên.”
Nhất nói.
“Bọn hắn muốn làm gì?”
Khánh Trần nghi hoặc.
“Điều tra xem có người thay thế hai Khánh Trần không.”
...
...
Trong đêm tối, có một đội xe đang lái ra khỏi thành phố số 18 nhanh như chớp, tiến về phía ngục giam số 18 ở ngoại ô.
Lúc đội xe đi ra khỏi rừng sắt thép rắc rối phức tạp, tầm nhìn đã rộng rãi hơn nhiều.
Trên xe, có người đang xem “Lệnh thẩm vấn” mà Liên Bang vừa phê duyệt khẩn cấp trên máy tính bảng,.
Trên đó viết: Cho phép uỷ ban quản lý trị an Liên Bang thẩm vấn Khánh Trần , yêu cầu giúp đỡ điều tra vụ án số hiệu 1092112.
Vụ án 1092112: Khu thứ tư thành phố số 18 xảy ra vụ thảm sát trong phòng, kẻ tình nghi đang lẩn trốn...
Thật ra không có vụ án này, có lẽ bảo Khánh Trần hỗ trợ điều tra là thật, đây chỉ là một cách mà vài người của Khánh thị dùng để xác nhận thân phận của Khánh Trần thôi.
Tất cả “nhân viên điều tra” trong đội xe cũng đều là người của Khánh thị. Hoặc là bán mạng cho Khánh thị, hoặc vốn đã là thành viên của Khánh thị.
Đáng lí ra chuyện này không nên phức tạp như vậy, Khánh thị chỉ cần phái một người đến quan sát, sau đó xác nhận trong quá trình quan sát là được rồi.
Nhưng lại có một vấn đề xảy ra: Hai ngày trước hệ thống quản lý ngục giam cảnh báo tình hình dịch bệnh với uỷ ban quản lý trị an, nói là có người mang virut xuất hiện trong ngục giam, trước mắt tất cả ngục giam đã ở trong tình trạng cảnh giới cấp 3, đang tiến hành cách ly phòng dịch.
Huỷ bỏ toàn bộ việc thăm hỏi!
Điều này làm Khánh thị phải đi theo trình tự pháp luật mới có thể thuận lợi nhìn thấy Khánh Trần.
Có người ở trong xe thấp giọng nói:
“Các ngươi nói xem có phải tình trạng cảnh giới cấp 3 là có người đang muốn giấu giếm gì đó giúp Khánh Trần không, nếu không sao lại trùng hợp như vậy?”