Chương 391: Đại Phúc
Khánh Trần nghĩ đến chuyện rất lâu trước kia mình đã từng sở hữu vật cấm kỵ, chuyện này khiến hắn cảm thấy có hơi phức tạp.
"Sư phụ, sao ngài là có được vật cấm kỵ này?”
Khánh Trần hỏi.
“Do một người bạn tặng.”
Lý Thúc Đồng bình thản nói.
"Là bạn nữ tặng sao?”
Khánh Trần nghi ngờ hỏi.
“Bây giờ sao ngươi lại thích hóng chuyện như vậy.”
Lý Thúc Đồng không hiểu.
“’Thượng bất chính hạ tắc loạn’ .”
Khánh Trần bình tĩnh trả lời:
"Ta không nghĩ ra, trừ sư phụ và ý chí của những tiền bối trong cấm địa số 002 kia, còn ai sẽ hào phóng tặng vật cấm kỵ cho người khác như vậy."
Lý Thúc Đồng cười nói:
"ACE-005 là vật cấm kỵ thích hợp với Kỵ Sĩ nhất, cho nên tặng cho Kỵ Sĩ cũng là chuyện đương nhiên. Bởi vì thuật hô hấp của Kỵ Sĩ có thể làm thay đổi giọng nói, vật cấm kỵ ACE-005 có thể thay đổi khuôn mặt, vật cấm kỵ này vốn sinh ra để giành cho Kỵ Sĩ chúng ta. Hơn nữa điều mấu chốt nhất là, mỗi khi nó biến thành mèo thì đều rất đáng yêu."
Khánh Trần chần trừ hai giây rồi mới hỏi:
"Lí do thứ hai mà ngài nói là nghiêm túc chứ?"
"Đương nhiên là nghiêm túc rồi.”
Lý Thúc Đồng nói:
"Mèo Maine được mệnh danh là ‘người khổng lồ dịu dàng’, nó rất thân thiện với con người, hơn nữa vật cấm kỵ còn không rụng lông! Chắc chắn ngươi chưa nuôi mèo bao giờ, không biết một con mèo không rụng lông hiếm thấy đến mức nào!"
"Được rồi.”
Khánh Trần nói:
"Mọi chuyện đều do ngài quyết định."
Lúc này, Lý Thúc Đồng tháo mặt nạ hình mèo xuống rồi đặt nó vào trong tay Khánh Trần:
"Sau này nó sẽ thuộc về ngươi."
Khánh Trần yên lặng nhìn mặt nạ hình mèo trong tay:
"Sư phụ, ngài đã giữ nó bao nhiêu năm?"
"18 năm.”
Lý Thúc Đồng hơi xúc động:
"Năm đó sư phụ mang theo nó làm không ít chuyện thất đức, dù sao thì có thể biến thành người khác bất cứ lúc nào là một chuyện rất thoải mái, có thể đi vu oan giá họa, còn có thể dùng nó làm rất nhiều việc khác."
Khánh Trần im lặng, thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng được sư phụ nhà mình đã từng lợi dụng vật cấm kỵ ACE-005 làm những chuyện gì!
"Sư phụ, điều kiện thu nhận của nó là gì?”
Khánh Trần hỏi.
“Bước đầu tiên là nhỏ máu.”
Lý Thúc Đồng cầm lấy cổ tay của Khánh Trần, sau đó rút ra hai sợi tóc trên đầu Khánh Trần.
Chân khí được truyền vào trong sợi tóc, hai sợi tóc mềm mại lúc trước bỗng nhiên thẳng băng như châm.
"Sư phụ, vì sao lại nhổ hai sợi?"
Khánh Trần tò mò hỏi.
Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói:
“Là do tóc ngươi quá dày, ta lỡ tay nhổ nhiều."
Khánh Trần:
"...."
Nói xong, hắn vứt một sợi tóc đi, chỉ để lại một sợi, sau đó nhẹ nhàng cắt một đường trên cổ tay Khánh Trần, ngay sau đó máu tươi đã chảy ra từ cổ tay hắn rồi rơi lên trên mặt nạ, ngay lập tức những giọt máu đó đều bị thấm vào trong.
"Bước thứ hai, hãy gọi tên của nó.”
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Ngươi còn nhớ nó gọi là gì không?"
Khánh Trần nhíu mày, hắn nhanh chóng kiểm lúc lại trí nhớ của mình một lượt thì lại phát hiện ra, từ trước đến giờ mình không biết con mèo kia tên là gì!
Nếu như là những người khác, có lẽ bọ họ sẽ nghĩ là mình quên mất rồi, dù sao thì con mèo này thường xuyên xuất hiện như vậy, sao có chuyện không ai gọi tên của nó.
Nhưng mà Khánh Trần rất chắc chắn: Ngay cả Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn đều chưa bao giờ gọi tên con mèo này, có lẽ hai người này cũng không biết con mèo tên gì.
"Sư phụ, nó tên gì?”
Khánh Trần hỏi.
"Đại Phúc.”
Lý Thúc Đồng vừa cười vừa nói:
"Người biết tên của nó thì có thể trở thành chủ nhân của nó, đây chính là điều kiện thu nhận của vật cấm kỵ 005. Bây giờ máu trong chiếc mặt nạ này đã đổi thành của ngươi, ngươi chỉ cần gọi tên của nó thì sẽ trở thành chủ nhân của nó."
"Đại Phúc....”
Khánh Trần lẩm bẩm nói:
“Cái tên này do ai đặt, sao nghe quê mùa như vậy."
Sau một lúc, giống như mặt nạ hình mèo cảm thấy lời kêu gọi của Khánh Trần, trong nháy mắt nó liền biến thành một con mèo Maine khổng lồ dài đến hơn một mét, sau đó lười biếng nằm trên tay Khánh Trần.
Nó rũ rũ đám lông tơ trên người, sau đó meo một tiếng với Lý Thúc Đồng, trong đầu Khánh Trần lại có thể nghe hiểu được tiếng của nó:
"Ngươi lại đưa ta cho đồ đệ của ngươi?!"
Lý Thúc Đồng cười nói với Khánh Trần:
"Đeo mặt nạ lên đi, chúng ta sắp đến ngục giam. Nhớ kỹ, không được nói tên của nó cho người khác biết, nếu có người biết tên nó sẽ rất nguy hiểm."
Khánh Trần hỏi:
"Trên đời này không có ai biết tên của nó sao?"
"Ừ, có tư liệu ghi lại nhưng đã bị ta xóa bỏ.”
Lý Thúc Đồng nói:
"Những người biết tên nó cũng đã bị xóa bỏ."
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy từ xóa bỏ lại có hàm nghĩa kinh khủng như vậy, trong đầu hắn ra lệnh một câu, Đại Phúc lại co nhỏ thành một mặt nạ hình mèo.