Chương 392: Thay Đổi Diện Mạo
Lần này Khánh Trần lại đeo nó lên trên mặt lần nữa, mặt nạ hình mèo không còn là một đồ vật lạnh băng cứng nhắc như trước nữa.
Lý Thúc Đồng nói:
"Ngươi thử biến thành người khác xem, lần sử dụng đầu tiên sẽ khá khó khăn...Quên đi, ngươi thử biến xem."
Vốn hắn muốn nói lần sử dụng đầu tiên sẽ khá khó khăn, là vì mặc dù ngươi biết mình muốn biến thành người nào, nhưng chưa chắc ngươi đã nhớ được rõ ràng các chi tiết trên gương mặt của đối phương.
Cho nên trong hầu hết những lần thay đổi gương mặt đều cần phải nhìn lại thật kĩ ảnh chụp của người kia, sau đó mới có thể từ từ đạt tới mức độ giống 90% so với bản gốc.
Nhưng mà Lý Thúc Đồng biết học trò của mình không giống với những người khác, hắn chỉ cần nhìn một lần là sẽ không quên được cho nên không cần so với ảnh chụp, tất cả mọi thứ về bản gốc đã có sẵn trong đầu đối phương.
Khánh Trần nghĩ ngợi, mình nên biến thành ai bây giờ, sau đó hắn đã biến thành Lâm Tiểu Tiếu, thậm chí còn dùng thuật hô hấp để bắt chước giọng nói của đối phương:
"Sư phụ, ta biến có giống không?"
“Vật cấm kỵ ACE-005 rất thích hợp với ngươi.”
Lý Thúc Đồng cảm khái:
“Mỗi lần ta biến thành người khác đều phải nghiên cứu ảnh chụp nửa giờ, thứ này ở trong tay ngươi chỉ cần một hơi thở liền có thể biến thành người khác, ngay cả ta cũng khó phân biệt được thật giả."
Khánh Trần lại biến thành gương mặt của Diệp Vãn, chỉ là hắn có thể biến đổi gương mặt nhưng thân hình lại không hề khôi ngô cao lớn như Diệp Vãn, nhìn khá kì lạ.
Xem ra, sau này nếu hắn muốn biến thành khuôn mặt của người khác thì phải tìm người có dáng người tương tự mới khó bị nhận ra.
"Đúng rồi, sư phụ, vật cấm kỵ ACE-005 này cấp bậc gì?”
Khánh Trần hỏi:
"Nó có giai đoạn thứ hai không?"
"Theo lý thuyết hẳn là cấp A, bởi vì siêu phàm giả tách ra nó là cấp A.”
Lý Thúc Đồng nói:
"Nhưng đến bây giờ ta cũng chưa tìm ra giai đoạn thứ hai của nó thế nào. Trên thực tế, trong những vật cấm kỵ thì loại cần hiến tế sẽ dễ thăm dò nhất, nhưng điều kiện thu nhận của Đại Phúc hơi cổ quái, như vậy sẽ làm mọi người khó hiểu, vì ngươi không biết nên bắt đầu thử nghiệm từ chỗ nào."
Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ đến một việc:
"Sư phụ, tổ chức Át Bích có bao nhiêu người?"
“Bọn họ có số thứ tự, từ át bích đến 2 bích, tổng cộng là 13 người.”
Lý Thúc Đồng trả lời:
"Đây là những thành viên trung tâm của Át Bích, ngoài bọn họ ra còn mấy trăm người, nhưng siêu phàm giả có thực lực thật sự chỉ có 13 người này, thực lực của bọn họ không giống nhau, có cao có thấp."
"Vậy có thành viên nào của Át Bích có thân hình tương tự như ta không?"
"Có một người như vậy."
Lần này, Khánh Trần đã biết mình phải làm như thế nào:
"Ngài có ảnh chụp của người này không?"
"Có."
Lý Thúc Đồng cười thần bí:
"Lát nữa trở lại ngục giam số 18 thì bảo Lâm Tiểu Tiếu cho ngươi."
Hai người tiếp tục đi vào sâu trong hành lang, Khánh Trần hỏi:
"Đúng rồi, sư phụ, những học sinh tham gia biểu tình có gặp nguy hiểm gì không?"
"Sẽ không.”
Lý Thúc Đồng trả lời:
"Sẽ có người bảo vệ bọn họ."
…
Thời gian đếm ngược 16:30:00.
7 giờ rưỡi sáng, đội ngũ đông nghịt người biểu tình đã đi về hướng bắc được 30 phút đồng hồ, vì diện tích của thành phố số 18 rất lớn, dựa theo kế hoạch, 7 giờ tối nay họ mới có thể đến khu thứ ba.
Quãng đường đi bộ dài đằng đẵng lại cộng thêm thời tiết rét lạnh của cuối thu, tất cả những thứ này đều là một bài kiểm tra thể lực đối với học sinh tham gia biểu tình.
Nhưng mà, họ cũng đang muốn dùng cách này để diễn tả sự quyết tâm của mình.
Hơn nữa, trên đường đi, họ cũng hy vọng có thể thu hút được càng nhiều người tham gia hơn nữa, khiến cả liên bang đều chú ý đến cuộc biểu tình này.
Các học sinh thậm chí còn hi vọng, thông qua cuộc biểu tình ở thành phố số 18 này sẽ ảnh hưởng đến tầng lớp học sinh của những thành phố khác, để họ cũng tự phát tổ chức những cuộc biểu tình như vậy.
Giờ phút này, có rất nhiều ánh mắt đang chú ý quan sát nơi này. Có người mong cuộc biểu tình của họ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng có người mong họ có thể thành công.
Những người tổ chức cuộc biểu tình này hiểu được, không được để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc biểu tình đầu tiên này, nếu không thì ngọn lửa vừa mới nổi lên sẽ bị dập tắt.
Trong đám người, người trong nhóm tổ chức đều hô vang khẩu hiệu cải cách giáo dục mỗi khi đi qua các khu dân cư.
Hơn một nghìn học sinh tham gia tổ chực biểu tình đứng xen lẫn trong đám đông, họ đang đẩy xe để phân phát thức ăn và nước uống cho mọi người.
Đồ ăn cũng không quá tệ, có thanh protein, nước thì là nước khoáng, không thể không nói, người tài trợ hoạt động biểu tình lần này rất tốt, nghe nói là một thương nhân nào đó đã dốc hết gia tài để tài trợ cho bọn họ.