Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2

Chương 396: Nghi Ngờ

Chương 396: Nghi Ngờ

Hôm nay sẽ lên 10 chương, mọi người hãy ĐỀ CỬ hoặc ĐẨY KIM PHIẾU để ủng hộ mình nhé! Cám ơn ạ!
---
Bây giờ xem ra hắn đã đoán trúng.
Quách Hổ Thiền bổ sung:
“Ông chủ, năng lực của Ương Ương đúng là rất lợi hại, hay là đừng tiếp tục khảo sát người này nữa, nhanh chóng nhận vào Át Bích của chúng ta đi.”
Khánh Trần bình tĩnh nói:
“Để xem đã.”
“Đúng rồi.”
Quách Hổ Thiền tiếp tục nói:
“Dư Dữ Ngư nói ngươi tính đến Hoả Đường trước Đại Tuyết Phong Sơn, tin tức của hắn chẳng đáng tin gì cả.”
Trong lòng Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra, ông chủ của ngươi không có ở gần đây, vậy thì dễ làm rồi...
Hắn bình tĩnh nói:
“Bây giờ có quá nhiều đầu trâu mặt ngựa ẩn nấp trong ngục giam số 18, ta sợ ngươi ở trong này không đối phó được, cho nên liền vào. Chuyện của Hỏa Đường có thể đợi được, nhưng việc lấy được vật cấm kị lại không thể chờ.”
“Thì ra là thế.”
Quách Hổ Thiền cảm thán:
“Vẫn là ông chủ suy nghĩ chu đáo, mặc dù Lý Thúc Đồng không ở trong ngục giam, nhưng gần đây thế lực khắp nơi cũng sắp xếp không ít người vào, chưa chắc Át Bích chúng ta sẽ chiếm được lợi thế. Nhưng mà nếu có ông chủ thì lại khác, lần này chúng ta sẽ lấy cả vật cấm kị ACE-002 và 005!”
Khánh Trần tự nhủ trong lòng, ngươi rất có dã tâm, cầm một thứ vẫn chưa thoả mãn, còn đòi lấy cả hai thứ?
Hắn bình tĩnh hỏi:
“Lúc ta đến đây khá vội vàng, hãy nói tin tức mới nhất mà ngươi biết về hai vật cấm kị này cho ta.”
Quách Hổ Thiền thấp giọng nói:
“Ta nghi ngờ ACE-005 chính là con mèo to bên cạnh Lý Thúc Đồng.”
“Vì sao.”
Khánh Trần bình tĩnh hỏi.
“Bởi vì con mèo kia chưa từng rụng lông, ông chủ, ta đã quan sát từ rất rồi, con mèo kia thật sự không rụng lông.”
Quách Hổ Thiền nói:
“Hỏa Đường cũng nuôi rất nhiều mèo, nhưng chúng rụng rất nhiều lông, ta còn cảm thấy khó thở, trên đời này làm gì có mèo không rụng lông chứ!”
Khánh Trần tự nhủ đây đúng là điểm mù kiến thức của mình, trước kia hắn còn chẳng nuôi nổi mình, nào có tiền để nuôi mèo, cho nên hắn cũng không biết mèo sẽ rụng nhiều lông như thế.
Mà loài mèo không rụng lông như Đại Phúc sẽ kì lạ đến mức nào.
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
“Phân tích rất có lý, nhưng cũng có thể là Lý Thúc Đồng để ACE-005 ở trên người.”
“Không đâu.”
Quách Hổ Thiền nói:
“Dư Dữ Ngư nói với ta, có người ở bên ngoài đã nhìn thấy Lý Thúc Đồng xuất hiện ở Hằng Xã, đối phương gặp Lý Đông Trạch một lần rất ngắn, nhưng lại không dẫn mèo theo. Đúng rồi ông chủ, ngài nói xem, mèo của Hỏa Đường vào rụng lông mùa hè, mùa đông sẽ mọc lông, vậy khi nào con người mới mọc tóc?”
Khánh Trần nhìn thoáng qua cái đầu trọc của đối phương:
“Khi còn bé.”
Quách Hổ Thiền: “...”
Khánh Trần suy nghĩ, thật ra có một điểm đáng ngờ, đã xác định được Ương Ương là thành viên của Át Bích, vậy nàng đã biết thân phận của Lý Thúc Đồng, cũng biết Lý Thúc Đồng ở đâu.
Át Bích căn bản không cần dùng tin tức “Lý Thúc Đồng từng đến Hằng Xã gặp Lý Đông Trạch” để phán đoán tình huống, cứ hỏi Ương Ương là được rồi.
Chẳng lẽ Ương Ương thật sự giữ bí mật?
Điều này khiến Khánh Trần thấy hơi bất ngờ, đầu tiên là đối phương tới gần Lưu Đức Trụ, sau đó đổi mục tiêu thành mình, không phải là vì để lấy được nhiền thông tin hơn sao, nhưng cô bé này lại không nói tin tức mình lấy được cho Át Bích.
“Vậy còn ACE-002 thì sao?”
Khánh Trần hỏi.
“Cái này thì không có cách nào xác định được.”
Quách Hổ Thiền lắc đầu nói:
“Nhưng mà ta thám thính được một việc, trong ngục giam số 18 có một phạm nhân là Khánh Trần đã từng nói, lúc trước hắn biến mất một khoảng thời gian là bị giam vào trong phòng tối, nơi đó kín mít không một kẽ hở, chỉ có bóng tối chứ không có ánh sáng, không có âm thanh. Thế nhưng ông chủ cũng biết đấy, chúng ta trộm được bản đồ ngục giam số 18, trên bản đồ căn bản không có thứ trái với chủ nghĩa nhân đạo như phòng tối... Có lẽ đó vốn là vật chứa vật cấm kị mà mình lấy được, giống như vật chứa ACE-089 của toà án vậy!”
Quách Hổ Thiền sờ cái đầu bóng loáng, tiếp tục nói:
“Chắc hẳn Lý thị và Trần thị cũng phát hiện ra chuyện này, cho nên ta thấy có vẻ bọn họ đang có hai dự định, dự định đầu tiên là đến trước cửa, thăm dò gần đó có “vật chứa” nào khác không, dự định tiếp theo chính là hôm nay sẽ bắt sống Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn, hỏi vị trí của vật cấm kị từ trong miệng bọn họ. Đến lúc đó chúng ta sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chờ bọn họ hỏi ra manh mối về vật cấm kị rồi thì cướp lấy.”
Lúc này Khánh Trần cũng đã hiểu: Đám người này chưa xác định ACE-005, ACE-002 có tác dụng gì, cũng chưa xác định được rốt cuộc ACE-005, ACE-002 là cái gì.
Chỉ là, nếu những người này thật sự dám ra tay với Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn, hôm nay đều phải chết ở đây.
Nhưng mà vừa nãy lúc hắn đảo mắt một vòng, đám tù nhân khác không dám đối mặt với hắn, Khánh Trần nghĩ thầm không biết thế lực này có dám ra tay hay không...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất