Chương 395: Giả Mạo
🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥
---
Bình thường muốn giả mạo người của một tổ chức, tốt nhất là giả mạo thành một người tầm thường nhất, như thế tỉ lệ bị phát hiện sẽ nhỏ hơn nhiều.
Cho nên khi Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần là “ta cần ngươi khuấy đục nước”, thiếu niên đã ngầm thừa nhận mọi người sẽ rất nghiêm túc, chân thành, đứng đắn rồi.
Khánh Trần cho rằng, nhất định lúc sư phụ bảo hắn giả mạo người khác cũng sẽ căn cứ vào nguyên tắc như vậy, sau đó chọn ra một người tương ứng ở trong Át Bích.
Nhưng hắn không ngờ sư phụ mình thật sự không hề chân thành chút nào.
Cũng không đứng đắn.
Mẹ nó ai rảnh mà đi giả mạo lão đại tổ chức của người khác chứ?!
Quan trọng hơn là, lúc ba người Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn cho mình xem video của Từ Lâm Sâm lại có vẻ mặt cực kì bình thản.
Ngay cả mẹ Diệp mày rậm mắt to cũng bắt đầu ung dung gài bẫy người khác như thế sao?!
Trong lòng Khánh Trần như có sóng gió, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn lạnh lùng chậm rãi đảo mắt qua tất cả mọi người, lại thấy hơn ba ngàn người trong sân rộng cũng đảo mắt theo hắn, ai nấy đều chuyển ánh mắt ra ngoài.
Gần như không ai dám nhìn vào mắt hắn.
Chỉ nhìn phản ứng của những người đó, Khánh Trần đã có thể đoán được Từ Lâm Sâm có cấp bậc gì rồi...
Lúc này, bão kim loại trên trời cao đang không ngừng xoay tròn, không khác gì lúc Quách Hổ Thiền đi vào, không ngờ rằng lúc cần diễn kịch cũng phải diễn y nguyên như vậy.
Trong ngục giam có 210 cái camera, ít nhất có một phần ba đều đang nhắm vào hắn, Khánh Trần thở dài trong lòng, quả thật hắn không ngờ được vậy mà hôm nay lại trở thành tâm điểm hóng hớt của mọi người.
Robot canh ngục bên cạnh tháo xích trên tay chân ra cho hắn, Quách Hổ Thiền đi đến trước mặt hắn, thấp giọng nói:
“Ông chủ, sao ngài cũng tới đây?”
Trong mắt gã đầu trọc lóe sáng, rõ ràng đối phương đang nghi ngờ về thân phận của Khánh Trần, dù sao Từ Lâm Sâm tiến vào ngục giam số 18 là chuyện lớn, đối phương là thành viên Át Bích mà không biết rõ tình hình, vậy chắc chắn là có vấn đề.
Mặc dù Quách Hổ Thiền cũng không biết có vấn đề gì.
Khánh Trần chậm rãi thăm dò bốn phía, muốn tìm xem sư phụ mình trốn ở đâu, nhỡ may bị Quách Hổ Thiền phát hiện ra, mình cũng tiện chạy về chỗ sư phụ.
Kết quả, hắn căn bản không thấy được bóng dáng của Lý Thúc Đồng.
Khánh Trần nhanh chóng suy nghĩ, hắn bỗng nhiên nói:
“Hoạt động du hành mà chúng ta khởi động đã bắt đầu, nếu như 19 giờ tối nay, đám người du hành có thể thuận lợi đến trên ba khu, như vậy cảnh sát, binh lính của thành phố số 18 đều sẽ tập trung qua bảo về nhân vật lớn của tập đoàn, đến lúc đó chúng ta cũng không cần phải bó tay bó chân nữa.”
Quách Hổ Thiền sửng sốt, lặng lẽ gãi gáy:
“Ông chủ, vừa rồi ta còn tưởng có ai giả trang thành ngài chứ... Dư Dữ Ngư nói với ta, bây giờ chỗ học sinh du hành đang rất thuận lợi, có Ương Ương dẫn người điều khiển đội ngũ, hẳn là có thể tiến hành theo kế hoạch của chúng ta.”
Trong lòng Khánh Trần bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, người ngoài cũng không biết hoạt động du hành lần này là do Át Bích làm, nhưng bởi vì hắn quen Ương Ương, lại đoán Ương Ương là thành viên Át Bích, cho nên mới có thể nói chắc chắn được như thế.
Hắn nhắc đến “Át Bích khởi xướng du hành” chính là để xác nhận thân phận của hắn.
Nhưng Khánh Trần cố gằng không nhắc đến Ương Ương, bởi vì nếu như hắn nói thẳng là Ương Ương đề xuất, sau đó Ương Ương sẽ có thể nhanh chóng thu nhỏ phạm vi “người giả mạo”.
Lúc này, Quách Hổ Thiền đã tin tưởng thân phận của Khánh Trần rồi, dù sao khuôn mặt, giọng nói, thậm chí còn biết bí mật của tổ chức, đây không phải là là ông chủ thật thì còn là ai nữa.
Quách Hổ Thiền sờ cái đầu trọc, nói:
“Đúng rồi ông chủ, Ương Ương thể hiện cũng khá tốt trong kỳ khảo sát, ta cảm thấy có thể sắp xếp nàng làm thành viên chính thức của Át Bích. Chỉ có điều là gần đây nàng không phản hồi tin tức kịp thời, đương nhiên, Dư Dữ Ngư nói nàng đang bận khởi xướng việc giáo dục cải cách du hành, thỉnh thoảng không liên lạc được cũng là bình thường...”
Khánh Trần có chút bất ngờ, hắn không ngờ Ương Ương mới chỉ đang ở kỳ khảo sát làm thành viên Át Bích, thậm chí còn không được tính là chính thức.
Trước đó lúc Ương Ương xuất hiện bên cạnh hắn, hắn và Lý Thúc Đồng đã đoán nàng thuộc về tổ chức Át Bích rồi.
Nhưng sau khi Lý Thúc Đồng kiểm tra thân phận của nàng mới phát hiện trong Át Bích không có người này.
Đây là một chuyện rất kỳ quái, ngay cả Lý Thúc Đồng cũng than thở năng lực của Ương Ương rất hiếm có, trăm năm khó gặp, nếu loại người này thật sự là thành viên của Át Bích, vì sao lại không có tên tuổi?
Sau khi Khánh Trần và Lý Thúc Đồng dùng phương pháp loại trừ, đã tin chắc rằng nàng là người của Át Bích, như vậy thì chỉ còn lại hai khả năng: Thứ nhất là, nàng là một trong những con át chủ bài của Át Bích, không phải ai cũng gặp được. Thứ hai là, có lẽ nàng mới gia nhập vào Át Bích.