Chương 413: Không Biết Điều
Nữ sinh gật đầu:
"Đúng, chúng ta sắp thành công.”
"Ngươi đói không.”
Trịnh Ức hỏi:
"Ta còn có đồ ăn.”
Nói rồi, bàn tay nhỏ đỏ bừng của nàng thò vào trong túi đeo nghiêng lấy một thanh protein.
Nữ sinh nhỏ giọng nói: "Tạ ơn.”
Lúc này, đội ngũ bỗng nhiên ngừng lại.
Khi bọn họ sắp đi dọc theo đường cái trong rừng rậm vào khu thứ 3, một nhóm đặc vụ của uỷ ban quản lý trị an uỷ lái xe chặn ở phía trước đội ngũ du hành:
"Chúng ta là đặc vụ của uỷ ban trị an khu thứ 3, cần kiểm tra giấy tờ xét duyệt của các ngươi.”
Bạn học nam đi đầu xanh mặt nhìn bọn họ, tất cả mọi người đều biết những người này đang cố ý làm khó dễ đội ngũ du hành.
Nếu không phải đối phương liên tục kiểm tra dọc theo con đường này, đội ngũ du hành của bọn họ cũng không phải đứng trong trời tuyết chịu lạnh lâu như vậy.
Nhưng mà nhất định bọn họ phải tiếp nhận kiểm tra.
Bạn học nam vẫn luôn giữ giấy tờ xét duyệt trên người, hắn lấy tờ giấy còn ấm từ trong ngực ra đưa cho đối phương.
Kết quả lần này đặc vụ của uỷ ban lại không mở ra kiểm tra, mà đột nhiên chuyển về phía sau.
Ngay sau đó, một đặc vụ nhận tờ giấy lái xe rời đi.
"Khoan đã!"
Bạn học nam cực kì kinh ngạc:
“Các ngươi muốn cầm giấy tờ đi đâu?!”
"Giấy tờ gì? Ta không thấy được giấy tờ gì cả.”
Đặc vụ bình tĩnh đáp lại:
"Bây giờ ta nghi ngờ các ngươi du hành trái pháp luật, ai là người khởi xướng các ngươi, đi chấp hành điều tra với chúng ta. Đương nhiên, nếu bây giờ các ngươi kịp thời rời đi, chúng ta có thể không truy cứu.”
Lúc đội ngũ du hành thật sự sắp đi vào khu 3, đối phương bắt đầu sử dụng cách làm hèn hạ nhất.
Các học sinh giận dữ lao về phía trước, muốn đánh nhau với đám đặc vụ uỷ ban này.
Kết quả, mười mấy đặc vụ uỷ ban lại dùng gậy cảnh sát đánh đập bọn họ, trong hỗn loạn, các học sinh lùi lại ngã xuống tuyết bùn, cực kì chật vật.
Lần này, không chỉ là giày ướt, ngay cả quần áo cũng ướt.
Một đặc vụ lạnh lùng nói:
"Đừng có mà không biết điều, nếu còn không giải tán thật sẽ bắt hết các ngươi lại, để cha mẹ các ngươi đến chuộc người. Đến lúc đó, ta còn muốn hỏi bọn họ dạy dỗ con cái như thế nào đấy.”
…
Thời gian dần trôi qua, đã có người đi đến, hờ hững nhìn một màn này.
Một ông cụ ở bên cạnh khuyên nhủ:
“Đám thanh niên các cậu nhanh chóng giải tán đi, bọn họ sẽ không cho các ngươi tiến vào khu 3 đâu.”
Còn có một bà cô tốt bụng thầm nghĩ:
“Cầm cự trong trời tuyết này sẽ bị lạnh, cha mẹ các ngươi vất vả nuôi các ngươi lớn như thế, lúc các ngươi làm chuyện này có nghĩ về bọn họ không?”
“Không thể lật đổ tập đoàn ở Liên Bang đâu, các ngươi không nên khiến cha mẹ mình bị ảnh hưởng đến mất việc…”
Lúc này, có học sinh chợt phát hiện trong đám người đang ồn ào còn có những người du hành rời đi trước, một người trong đó nói:
“Thật ra không nên khởi xướng loại du hành này, cải cách giáo dục thì làm được cái gì, đi học có thể kiếm cơm ăn không?”
“Hơn nữa lúc khởi xướng còn không xem dự báo thời tiết, cứ nhất định phải chọn ngày tuyết lớn để du hành!”
Sau khi những người này rời đi, chỉ có cách chứng minh lần du hành này là sai lầm, mới có thể khiến việc bọn họ rời đi là chính xác.
Trong trời tuyết.
Lời nói bên đường như từng lưỡi dao cản đường, như có rất nhiều người trưởng thành đã từng nói với bọn họ: Các ngươi không thể thành công đâu.
Mấy trăm học sinh đứng tại chỗ không thể tiến lên, nhưng cũng không cam tâm lui lại.
Có học sinh bắt đầu thấp giọng khóc nức nở, bọn họ cũng không biết có chuyện gì, rõ ràng mọi người chỉ làm chuyện đúng đắn với lòng nhiệt huyết, vì sao tất cả mọi người đều không hiểu.
Bọn họ mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn những người đứng xem, còn có đặc vụ uỷ ban trị an phía trước.
Tuyết bỗng nhiên lớn hơn, cơn gió mạnh lao ra từ trong rừng sắt thép, phát ra tiếng rít.
Nhưng vào đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hát yếu ớt vang lên bên trong đám học sinh, truyền ra trong tuyết và dao, dường như vì thời tiết rét lạnh nên tiếng hát kia còn có chút run rẩy.
Non nớt nhưng lại rực cháy.
Tất cả mọi người nhìn sang, không ngờ lại thấy thiếu nữ tóc bạc Trịnh Ức yếu ớt đứng trong tuyết, nhẹ nhàng ca hát.
“Đứng dậy, nô lệ đói khổ lạnh lẽo.”
“Đứng dậy, người chịu khổ toàn thế giới.”
“Nhiệt huyết tràn đầy đã sôi trào.”
“Phải đấu tranh vì chân lý.”
Ngay từ đầu, chỉ có một người hát.
Rất nhanh, những học sinh khác cũng bắt đầu hát theo.
Trong cơn gió lạnh này, tiếng hát không còn yếu ớt như trước nữa.
Bắt đầu có sức mạnh.
Không biết là ai đã mang bài quốc tế ca từ thế giới bên ngoài vào thế giới bên trong, còn đơn giản hoá câu hát, khiến nó càng thêm dễ nhớ.
Các học sinh đã vụng trộm học xong bài hát này trước khi du hành, nhưng lúc trước bọn họ không dám hát, bởi vì lời lẽ quá sắc bén quá sục sôi.