Chương 415: Chuyện Trong Kế Hoạch
Đã xong 10 chương, các bạn ngại gì mà hemz ĐỀ CỬ cho mình ạ!
---
Trình Khiếu cảm thán:
“Bài hát hay quá.”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn hắn:
“Đã đến lúc nào rồi mà còn có tâm trạng nghe hát?”
“Nghe được một bài hát hay trước khi chết, cũng không có gì phải tiếc nuối.”
rình Khiếu vừa cười vừa nói.
Nói xong, Trình Khiếu lại hát tiếp, hắn chỉ cảm thấy tiếng hát trên đỉnh đầu càng ngày càng vang dội, câu hát vừa nãy còn không rõ lắm, bây giờ đã nghe thấy rồi.
35 tù nhân cũng từ từ hát theo, người đàn ông trung niên xông đến trước mặt Trình Khiếu, đưa tay tát một cái lên mặt đối phương.
Tiếng vang lanh lảnh kia rất chói tai, nhưng mà Trình Khiếu vẫn mỉm cười ca hát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên.
Một giây sau, người đàn ông trung niên gằn giọng nói:
“Chấp hành xử quyết luôn đi.”
Một binh lính nói:
“Trưởng quan, còn chưa tới giờ.”
“Mặc kệ, đây vốn dĩ là chuyện trong kế hoạch.”
Người đàn ông trung niên nói.
Thế nhưng cho dù sắp bị xử quyết, mấy người Trình Khiếu cũng không ngừng hát.
Tất cả binh sĩ mở khoá an toàn của súng tự động, kéo tay cầm lên đạn.
Lại nghe Trình Khiếu tiếc hận nói:
“Đáng tiếc, còn có mấy câu hát nữa chưa nghe rõ.”
Nhưng vào đúng lúc này, mấy binh sĩ bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên, không biết tại sao mà súng ống trong tay bọn họ lại đột nhiên rời khỏi tay, dính chặt vào trần nhà bê tông trên đỉnh đầu.
Ngoài hành lang của ngục giam bí mật vang lên những tiếng kêu thảm thiết, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một đội tác chiến biên chế 12 người đang xông đến.
Những binh lính đó đều cầm dao găm gốm màu đen trong tay, mặc đồng phục tác chiến của đặc chủng Liên Bang, bọn họ chiến đấu nhanh như ma quỷ, ai nấy đều có thể lấy một địch nhiều.
Trên người hai bên đều không có súng ống, trong ngục giam bí mật có khoảng 80 cảnh vệ, nhưng lại không có năng lực chống cự cơ bản nhất trước mặt 12 người này.
Tên quân đội trên người 12 tên lính đã bị xé đi, không ai biết bọn họ thuộc đơn vị nào, cũng không ai biết đây là cỗ máy chiến tranh do ai bồi dưỡng.
Người đàn ông trung niên chỉ biết là hắn không chỉ phải đối mặt với những chiến sĩ đặc chủng này, mà còn có một siêu phàm giả có thể khống chế kim loại!
Một siêu phàm giả, cộng thêm 12 chiến sĩ gen, đây gần như là số lượng của bộ đội đặc chủng trong tập đoàn quân Liên Bang.
Là ai muốn cướp ngục!?
Tiếng giày lộp cộp truyền đến, một thanh niên mỉm cười đi tới ngục giam bí mật, hắn không coi ai ra gì mà đi qua chiến trường, đi đến trước mặt người đàn ông trung niên.
Những khẩu súng kia không còn bị hút lên trần nhà nữa, mà chậm rãi lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống.
80 khẩu súng ngắn đều bay tới bên cạnh người trẻ tuổi, họng súng đen ngòm thi nhau chỉ vào người đàn ông trung niên đối diện.
“Ta thấy hơi lạ.”
Người trẻ tuổi vui vẻ cười nói:
“Ta còn tưởng rằng ở đây sẽ có lực lượng phòng ngự rất mạnh chứ, kết quả chỉ là một đám gà đất chó sành, còn chẳng có ai mặc quân phục, chỉ xứng được trang bị súng lục giảm thanh, các ngươi quá không coi trọng những tù nhân này rồi.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên như màu đất, nói:
“Ngục giam bí mật này thắng ở chỗ vị trí kín đáo của nó, nếu thật sự bị Lý Thúc Đồng tìm được, cho dù có vũ trang đầy đủ cũng không ngăn được Bán Thần. Ở bên ngoài chúng ta chỉ là nhân viên của một công ty nhỏ dưới mặt đất mà thôi.”
“Ngươi nói cũng có lý, dù sao đối mặt với Lý Thúc Đồng cần phải chú trọng ẩn nấp, mà không phải lực lượng phòng ngự...đã học được.”
Người trẻ tuổi cười.
Người đàn ông trung niên run rẩy nói:
“Ngươi có biết cướp ngục giam bí mật là sẽ bị đưa lên toà án quân sự không?”
“Chỉ là ra tòa án quân sự thôi sao?”
Người trẻ tuổi hơi kinh ngạc:
“Ta còn tưởng rằng sẽ bí mật xử quyết chứ.”
Người đàn ông trung niên mở to hai mắt ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, hắn run rẩy nói:
“Ngươi thuộc quân đội nào, ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc...”
Người trẻ tuổi cười nói:
“Người chết biết ta thuộc quân đội nào cũng không có ý nghĩa.”
Vừa dứt lời, những khẩu súng ống lơ lửng bên cạnh người trẻ tuổi, giống như có 80 bàn tay vô hình điều khiển trong không khí, đồng thời bóp cò súng.
Trong chốc lát, họng súng được lắp ống giảm thanh đã bắn ra khỏi khẩu súng, đánh người đàn ông trung niên kia thành cái sàng.
Đám người Trình Khiếu yên lặng nhìn một màn này, mấy năm trước bọn họ đã nghe nói có người có thể khống chế cây kim kim loại bắn ra với tốc độ của viên đạn, chuyện này đã đủ kinh khủng rồi.
Nhưng mà so với việc điều khiển cây kim kim loại bắn ra với tốc độ của viên đạn, hiển nhiên người trẻ tuổi này lấy sức một mình bắn ra bão kim loại lại mạnh mẽ, hữu hiệu hơn nhiều.
Người trẻ tuổi quay đầu nghiêm túc nói với đám người Trình Khiếu:
“Mọi người chuẩn bị xong chưa, nhân lúc trên mặt đất còn hỗn loạn, chúng ta phải mau chóng rời đi.”