Chương 512: Sự Khác Biệt
Bây giờ hắn mới nhớ đến một việc, tên Khánh Trần này đâu phải vệ sĩ bình thường, vị này do bà chủ Trường Thanh nuôi mà....
Cho nên, chỉ cần lão Lục nói với bà chủ chuyện này thì tất cả chi tiêu hôm nay của Khánh Trần sẽ được chi trả hết!
Có bà chủ ở đây thì hắn bỏ tiền ra làm gì?
Với tính cách của bà chủ, nàng có thể cho hắn cả một một bộ thuốc biến đổi gien, dù hôm nay thiếu niên này có phả hủy cả tòa nhà này thì cũng không phải chuyện gì lớn? !
Sau một lúc, tiếng súng bỗng nhiên dần dần ngừng lại.
Khu nhà dần dần yên tĩnh, lão Lục và các nhân viên lại cảm thấy không quen, lỗ tai họ cũng sắp bị điếc vì nghe tiếng súng cả ngày nay rồi.
Thậm chí mọi người vẫn còn cảm thấy tiếng ù ù trong tai sau khi tiếng súng ngừng lại.
Khánh Trần nhìn về phía lão Lục:
"Lục ca, ta đã làm quen với tất cả các loại súng rồi."
Lão Lục chần trừ một lúc:
"Ngươi đã nhớ được tất cả tiếng súng rồi sao?"
"Gần như là vậy."
Khánh Trần trả lời.
"Ngươi đã ghi nhớ sức giật của tất cả các loại súng rồi sao?"
"Cũng tạm ổn."
Lão Lục tự nhủ trong lòng, bây giờ tên này mới biết khiêm tốn sao.
Ngay sau đó Khánh Trần tràn đầy phấn khởi nói:
"Chúng ta đi thử súng ngắm đi."
Lão Lục dở khóc dở cười:
"Ngươi không muốn nghỉ ngơi một lúc?"
Hắn nhìn vẻ mặt của Khánh Trần rồi tự nhủ, không phải tên này đang lo ngày mai sẽ không được dùng đạn miễn phí nên mới gấp gáp luyện hết trong một ngày đấy chứ?
Lão Lục suy nghĩ một lúc rồi thử nói:
"Người anh em, là thế này, ta dùng nhân cách của mình để đảm bảo, tiền súng ống đạn dược sau này ngươi dùng ở đây đều tính cho ta."
"Thật sao?"
Hai mắt Khánh Trần sáng lên rồi vuốt vuốt bả vai đau nhức do báng súng:
"Như vậy cũng không cần đi gấp."
Lão Lục trợn to mắt nhìn, quả nhiên vì muốn tiết kiệm tiền nên ngươi mới khắc khổ như thế sao!
Thật ra bây giờ hắn đang nghĩ đến một vấn đề, theo thông tin họ điều tra được, Khánh Trần đã phải chịu khổ ba năm sau khi phá sản, sau đó hắn mới bắt buộc phải bán hết tài sản để lấy tiền mua thuốc.
Biểu hiện vừa rồi của Khánh Trần mới giống người đã từng chịu cảnh nghèo khổ trong một thời gian.
Chỉ có những người sợ nghèo mới biết quý trọng cơ hội.
Lão Lục khập khễnh rời khỏi tòa nhà:
"Đi thôi, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến sân tập phía sau núi, để ngươi chơi tỏa thích, thật ra bây giờ ta cũng rất muốn xem ngươi sẽ dùng súng bắn tỉa như thế nào."
Khánh Trần cười tủm tỉm đi theo phía sau:
"Cảm ơn Lục ca."
"Nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lí cho tốt."
Lão Lục nói:
"Súng bắn tỉa khác với những khẩu súng mà ngươi vừa dùng, nó không đơn giản chỉ là kéo dài tầm bắn, mà thứ quan trọng hơn là sau khi kéo dài tầm bắn, tất cả những thứ như sức gió, hơi nước trong không khí, thời tiết và trọng lực của Trái Đất đều sẽ ảnh hưởng đến tầm bắn."
Lão Lục nói tiếp:
"Năng lực của ngươi bây giờ chỉ là bắn trùng mục tiêu theo đường đạn thẳng tắp, nhưng khoảng cách tối thiểu mà một tay bắn tỉa chuyên nghiệp có thể bắn trúng mục tiêu là hơn 400 mét nên đường đạn khi đó sẽ không còn là đường thẳng nữa."
Khoảng cách tối thiểu giữa súng bắn tỉa và mục tiêu là 100-300 mét, ý hắn ta là chỉ cần nhắm chuẩn vào kẻ địch rồi bóp cò là được.
Những người có thể bắn trúng mục tiêu khi khoảng cách vượt qua 400 mét mới tính là chuyên nghiệp, khi khoảng cách đạt hơn 600 mét thì động năng của đạn giảm xuống rất nhỏ, những nhân tố bên ngoài khí đó sẽ tác động rất nhiều đến đường đạn, nên những người có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách 800 mét thì mới được gọi là tay bắn tỉa thật sự.
Khi khoảng cách đạt đến 1600 mét, mục tiêu nhỏ bé đến mức rất khó nhìn thấy trong tầm mắt của tay bắn tỉa, những tay bắn tỉa lúc này đã không dùng đến mắt thường nữa mà là một loại một cảm giác súng nào đó vô cùng bí ẩn.
Cho nên, những tay bắn tỉa có thể bắn trúng mục tiêu ở cự li ngoài 1600 mét đều vô cùng kinh khủng.
Đây cũng là lí do vì sao những siêu xạ thủ sẽ nhận được đãi ngộ ngang với cao thủ cấp B ở trong các tập đoàn.
Lão Lục nói:
"Có rất nhiều xạ thủ trong quân đội liên bang sử dụng súng ngắn và súng tự động, bây giờ ngươi cũng có thể tính như một một trong số họ, nhưng rất nhiều người trong số đó đều dừng lại ở ngưỡng cửa 600 mét này."
Khánh Trần nghiêm túc gật đầu:
"Cảm ơn Lục ca đã nhắc nhở, ngày mai ta sẽ cố gắng."